By Như Oanh
Dường như có gì đó không ổn, khắp người tôi đau nhức không ngừng, chỉ cần cử động một chút là có thể đau chết được, tôi ráng chống đỡ lấy thân thể động mấy lần.
"A..." Đương nhiên, âm thanh từ miệng thỏ không phải là tiếng người, tôi biến lại thành thỏ nhỏ rồi? Tại sao vẫn không đổi được thành hình người.?”
Tôi có phải là thỏ không? Mặc dù ban đầu tôi là thỏ, nhưng tôi là một con thỏ đã ở Tu luyện 300 năm.
Kể từ khi huấn luyện thành hình, tôi hầu như chỉ duy trì hình dạng con người.
Bây giờ tôi không thể thay đổi thành người nữa?
vì sao?
Thật hiếm khi tôi ngồi xổm trên mặt đất và nghĩ về cuộc sống vào thời điểm này, về việc tôi đã trở thành một con thỏ thuần chủng như thế nào.
Cái kia tràn ngập tà ác màu đen mảnh vỡ cũng không có huỷ hoại tôi, chỉ là làm hỏng ta tu vi của tôi, cho nên tôi hiện tại cái gì pháp lực đều không có, không có pháp lực tự nhiên là không cách nào duy trì hình người.
Không có pháp lực đại biểu cái gì?
Khi tôi nhận ra điều này, cả con thỏ đều trở nên xám xịt, lúc này lại nghe thấy tiếng người đang nói chuyện, có phải là tiếng của Ninh Trác và Tả Hữu không?
Thật tốt cho họ ở đây, hai người này biết pháp thuật, hẳn phải có cách biến tôi trở lại thành người.
Tôi bốn chân chạy tứ một đường phi nước đại..
Hiện tại cánh tay nhỏ bắp chân, coi như dồn hết đủ sức để làm chạy cũng là nhỏ chân ngắn, trước đó một bước có thể giải quyết khoảng cách hiện tại ít nhất phải ba bốn bước, tại tăng thêm thân thể còn ra ngoài một loại hư nhược trạng thái, mấy chục mét khoảng cách ta quả thực là mệt sống không bằng chết.
Điều duy nhất tôi có thể cảm thấy bây giờ là chuyển hướng sự chú ý, đây không còn là thôn núi nơi Tiểu Linh ở nữa, môi trường rất quen thuộc, chính là sau nhà Ninh Trác, lúc tôi tỉnh dậy trước đó là nơi tôi nằm nhìn trộm Phong Thủy nơi ở của Ninh Trác.
Tôi không biết làm thế nào mà tôi trở lại và làm sao tôi đã trở thành bộ dạng như bây giờ.
Trải qua bao gian nan, trắc trở, cuối cùng cũng nhìn thấy Ninh Trác và Tả Hữu sau khi vượt qua vô số gốc đá rõ ràng là chướng ngại vật đối với thỏ.
Cả hai đều mặc đồ trắng, chưa kể Ninh Trác mặc đồ trắng cũng rất đẹp, đúng là kiểu áo tôn trung sơn, giống như tiên nhân bước ra từ trong tranh vậy, về phần Tả Hữu thì chỉ có thể là coi như tiên đồng bên cạnh Tiên nhân.
Dù sao hai người không cùng cấp bậc.
Nhưng hiện tại vẻ mặt của hai người đều giống nhau, đều tràn đầy đau thương, không biết tại sao khi nhìn thấy hai người như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu?
Họ đang làm gì?
Con thỏ có một mục tiêu nhỏ, cho nên cho dù nhìn kỹ, bọn họ cũng phát hiện không được tôi, rốt cuộc mọi người có biết tôi nhìn thấy cái gì không? Đó là một cái mộ, bia mộ phía trước ghi rõ ràng: "Tô Khả Khả chi mộ."
Tô Khả Khả không phải là tôi sao? Vậy là tôi chết rồi sao?
"Không phải anh tự cho rằng mình có thực lực sao? Tại sao còn không tìm được thân thể Khả Khả?" Giọng Tả Hữu lộ rõ vẻ tức giận, đương nhiên người duy nhất anh trút giận là Ninh Trác.
"Nếu không phải anh ngăn cản thì Khả Khả làm sao có thể chết được? Tất cả là lỗi của anh, mọi chuyện là do anh."
Tả Hữu thật sự đã khóc? Đúng vậy, vẫn là khóc thảm thiết, xem ra là thật thương tâm tới cực điểm.
Nhìn thấy Tả Hữu như vậy, tôi vẫn rất cảm động, người này dù luôn coi thường phép thuật của tôi, nhưng dù làm gì thì anh ta cũng chọn đi chọn lại những kiểu không thích, đối với tôi vẫn là rất tốt.
Nếu không có anh ấy, làm sao tôi biết được thế giới loài người vui vẻ như vậy, nếu không có anh ấy thì làm sao tôi có thể ngắn ngủi mấy ngày sửng sốt mập lên hai cân? Nếu không có anh ấy thì làm sao có thể gặp Ninh Trác nhanh như vậy?
Vừa nghĩ tới đó, Tả Hữu từ dưới đất bật dậy, túm lấy quần của Ninh Trác: "Anh phải chịu trách nhiệm về cái chết của Khả Khả."
Ninh Trác thản nhiên giơ tay đẩy Tả Hữu ra, anh ta không nói mà nhìn tôi bằng ánh mắt mà tôi muốn anh ta dùng nhất trước đó, sau đó lấy ra một cây sáo trắng tinh, cây sáo đặt ở bên miệng thổi lên.
Những giai điệu buồn ngân vang khắp không gian.
Có lẽ là biết mình đánh không lại Ninh Trác, Tả Hữu không tiếp tục gây chuyện, anh lại ngồi xổm bên mộ đốt giấy tiền cho tôi: "Khả Khả, tôi xin lỗi, chúng tôi không tìm được thi thể của cô, chúng tôi chỉ có thể cho cô lập một cái mộ, chôn quần áo và di vật, cô yên tâm, đồ vật trong này đều là hồ ly đại nương cho chúng tôi, bà ấy nói đều là cô khi còn sống thích nhất."
Nghe nói như thế tôi đột nhiên hiếu kì, bọn họ đến cùng ở đây chôn thứ gì? Đáng tiếc hiện tại không có pháp lực, không phải liền có thể nhìn xem.
Không có pháp lực thật là quá không tiện, chẳng lẽ tôi hiện tại trừ ăn ra cà rốt liền cái gì đều làm không được rồi? Đó có phải hay không nói về sau sẽ bị chiết hầu tử ngăn chặn, đỉnh núi này cuối cùng muốn chắp tay tặng cho nó?
Thời gian kế tiếp là để trân trọng thời gian, tôi ngồi xổm trên bãi cỏ gần đó cao hơn, nghe tiếng sáo của Ninh Trác cùng lời nói của Tả Hữu, hồi tưởng lại từng quãng thời gian bên nhau.
"Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã rất cảnh giác.
Một con thỏ tinh cố ý tiếp cận con người.
Điều này thật sự là không hợp lý.
Tôi không cần nghĩ cũng biết có âm mưu.
Lúc đó tôi còn tưởng rằng cô là một con thỏ ăn thịt người.
"
"Nhưng cô nói với tôi rằng tiếp cận con người chỉ để chơi vui.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con thỏ ngốc nghếch như vậy.
Tôi chỉ là thi triển mấy cái tiểu pháp thuật liền đem cô bị dọa cho phát sợ, tôi thật hoài nghi trước kia cô treo ở miệng bên trên câu nói 'Thỏ tinh Tu hành ba trăm năm' là dọa người sao? Nào có dạng yêu quái Tu luyện ba trăm năm vẫn là ăn loại đồ như thế?"
Nghe đến đây tôi hận đến nghiến răng, thậm chí còn nói rằng, nếu không phải bởi vì pháp lực mất hết, tôi đã lao ra dạy anh ta trở thành một người đứng đắn, nhưng tiếc là tôi không thể làm gì bây giờ, tôi có thể chỉ tiếp tục nghe Tả Hữu ở đó nói chuyện.
"Tôi cũng là lần đầu tiên phát hiện nguyên lai yêu quái cũng có thể chơi vui như vậy, là tôi nói với cô rằng lần này Tiểu Linh gặp tai nạn.
Tôi tìm gặp cô là có chủ ý.
Tôi thích kết thân với cô.
Tôi thích cùng cô ở chung một chỗ, quá tự tại, hoàn toàn không cần lo lắng nói năng đắc tội với cô, cũng không cần lo lắng cô tính toán tôi, thế nhưng là cũng là bởi vì tôi đưa cô đưa vào chuyện này cô mới có thể biến thành như bây giờ.
Tất cả là lỗi của tôi.”
Nói đến tự trách, Tả Hữu không ngừng gõ đầu mình.
Lúc này Ninh Trác cũng ngừng thổi sáo, nhìn Tả Hữu nói: "Ngươi thích con thỏ đó sao?"
“Anh thì biết cái gì?” Có lẽ là đổ hết tội chết cho Ninh Trác, Tả Hữu tức giận đáp: “Người cô ấy thích là anh, hiểu không? Anh có biết không, từ khi chuyển đến đây, Khả Khả mỗi lúc trời tối đều sẽ tới nơi anh ở nhìn trộm, anh có biết cô ấy đã nói với tôi về anh như thế nào không? Cô ấy nói rằng anh là người đàn ông đầu tiên mà cô ấy thích.
"
“Cô ấy thích tôi?” Không biết tại sao nghe xong những lời này, Ninh Trác trên mặt lộ ra vẻ mặt thống khổ, nói với giọng điệu mà tôi chưa từng nghe qua, gần như phát điên lên, “Quả nhiên Ninh Trác tôi chú định cô đơn cả đời, người yêu thích tôi cũng sẽ không có kết cục tốt, ha ha ha ha."
Nhìn thấy anh như thế này, tim con thỏ như kim châm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...