By Như Oanh
Khi đã trở lại trong cơ thể, tôi nóng lòng đứng dậy nhìn Ninh Trác
Ninh Trác nằm trên mặt đất, người bê bết máu, trên người có vô số vết thương, bên ngoài máu liên tục chảy ra, những vết thương này không phải từ chuyến đi này, mà là những vết thương trước đó.
Có lẽ là do bởi vì tại thi pháp bị cưỡng ép gián đoạn nên tất cả những vết thương mà tôi đã được máu tôi làm lành, toàn bộ đều xuất hiện và tôi ôm lấy xác của Ninh Trác
"Mary, lại đây, Mary! Ninh Trác sao có thể như vậy, Hạ Lẫm, em cũng tới đây!"
Đã bao lâu rồi tôi không hốt hoảng như vậy, cứ tưởng rằng cho dù có chuyện gì xảy ra lần nữa thì mình cũng có thể khống chế được, nhưng Ninh Trác nháy mắt liền đem tôi đánh về nguyên hình.
Anh ấy là một người rất quan trọng với tôi, và tôi không cho phép điều này xảy ra.
Mary đi tới, con mắt thứ ba phát ra kim quang đem ba người chúng tôi quét nhìn toàn bộ từ trên xuống dưới, rồi đưa ra kết luận
“Thuật pháp quá thành công, mệnh cách của chú Tiết Xán và anh Ninh Trác cũng được hoán đổi thành công, chỉ là anh Ninh Trác bởi vì sớm hồi hồn, thân thể bị thương rất nặng.
"Con đưa linh hồn mọi người vào không gian khác để bảo vệ linh hồn mọi người, thế nhưng là kể từ đó, nếu có vấn đề xảy ra, không chỉ thân thể bị thương, mà linh hồn cũng bị tác động rất lớn, quan trọng nhất là loại thương tổn này là không thể cứu vãn được.".
"
Giờ phút này, Hạ Lẫm cũng đã hoàn tất việc kiểm tra thân thể của Ninh Trác tỉ mỉ hơn, cậu ấy gật đầu đồng ý: " Ninh Trác bây giờ quá suy yếu, em sợ rằng thân thể của anh ấy sẽ bị hủy hoại.
Chị cũng biết lúc trước anh ta là dùng loại kia phương pháp tái tạo thân xác, vốn chính là không hoàn toàn, hiện tại lại trải qua thiệt hại nặng như vậy, chỉ sợ..."
Tôi ngăn lại Hạ Lẫm, không để cho cậu ấy nói tiếp kết quả, ngược lại là xắn tay áo, lộ ra cổ tay, cuống quít nói: "Bằng máu của chị, Hạ Lẫm, máu của chị có thể, máu của chị có thể cứu Ninh Trác, bao nhiêu đều được, chị nhất định phải cứu anh ấy."
Đại khái lý giải hành vi của tôi, tôi xúc động như vậy quyết định bốc đồng, Tiết Xán không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, vận chuyển quỷ khí đang dâng trào vào trong cơ thể tôi phòng ngừa tôi bởi vì cảm xúc kích động xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn.
Đây mới là người đàn ông của tôi.
Tiết Xán không nói lời nào, nhưng Hạ Lẫm cũng không khách sáo, hất tay tôi sang một bên, nói rất thẳng thừng: "Chị không biết quý trọng thân thể của mình cũng nên nghĩ đến tình huống hiện tại như thế nào?"
Tình hình thế nào?
Lời nói của Hạ Lẫm quả thực liền như sấm sét giữa trời quang, Tôi nghĩ đến một kết quả tồi tệ, tôi run giọng hỏi:
" Chẳng lẽ máu của chị không còn tác dụng như trước đây nữa sao?"
Hạ Lẫm gật đầu, đưa ra câu trả lời mà tôi không hi vọng nghe được, nặng giọng nói: "Đúng vậy, bởi vì chị hiện tại đã trở thành một cương thi, vì bản chất thay đổi.
Máu của chị đã mất đi chức năng này, đây là cái giá phải trả.
"
Tại sao lại là lúc này?
Chẳng lẽ liền muốn tôi trơ mắt nhìn Ninh Trác chết trước mặt mình sao?
Tiết Chỉ nghe chúng tôi bên cạnh nói chuyện, nhận ra mình sắp mất đi cha đỡ đầu, liền trực tiếp nhảy đến bên cạnh Ninh Trác, phát điên ôm lấy thân thể Ninh Trác.
“Bố đỡ đầu dậy, dậy chơi với Tiết Chỉ, Tiết Chỉ thích nhất bố đỡ đầu, Tiết Chỉ không muốn rời khỏi bố đỡ đầu.” Tâm tình của đứa trẻ là thuần khiết nhất, Tiết Chỉ khóc khàn cả giọng.
Cảm xúc này của tôi bị lây nhiễm, tôi yếu ớt trượt khỏi người Tiết Xán và ngã xuống đất, suy sụp, nghĩ về quá khứ của tôi và Ninh Trác.
Không chỉ nghĩ đến trước đó tâm sự, mà là nghĩ đến tất cả những việc Ninh Trác làm cho mình trước đây, bất kể khi hóa thân thành Tạ Phong Tiêu, là thần tượng của tôi, mọi lúc đều bảo vệ tôi.
Còn là A Viễn, từ nhỏ đối với tôi luôn che chở, tôi từng trách Ninh Trác, nếu không có anh ta, linh hồn của A Viễn sẽ không bị nuốt mất, triệt để trở thành một bộ phận của Ninh Trác, sau này khi xuyên không về chín trăm năm trước, tôi nhận ra Ninh Trác đầu tiên, anh ấy cũng bởi vì tôi lần một lần hai đối đãi tốt liền đem tôi xem như người quan trọng nhất, cho dù tôi định để anh ấy chết..
Kể từ đó, chúng tôi có sợi dây gắn kết, đời này, anh yêu tôi.
"An Tố, ta có thể làm bất cứ chuyện gì cho em.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Đây là điều anh ấy thường nói với tôi nhất, dù là lúc chuẩn bị phục sinh hay là lúc ở Ninh gia, chỉ cần tôi gặp nguy hiểm, anh ấy nhất định sẽ không chút do dự đứng lên.
Ninh Uyển Uyển có một câu nói không sai, Ninh Trác điên rồi, là vì tôi.
Sau này, dù biết tôi lợi dụng anh để làm tổn thương Tiết Xán, anh cũng sẵn lòng, chỉ cần anh ở bên cạnh tôi, khi biết tôi và Tiết Xán đã cùng nhau giải quyết hiểu lầm lần nữa, anh bình tĩnh rời đi vì sợ tôi khó xử.
Biết rằng ở nước Anh sợ tôi có thể gặp nguy hiểm, anh ấy xuất hiện trở lại, thậm chí cuối cùng anh ấy sẵn sàng đánh đổi mệnh cách với Tiết Xán để giúp chúng tôi ở bên nhau.
Người đàn ông này đã yêu tôi chín trăm năm, nhưng tôi không thể cho anh ta bất cứ thứ gì, và tôi phải nhìn anh ta chết trước mặt mình.
“Em không muốn… Ninh Trác.” Tôi nắm lấy Tiết Xán và đánh anh để trút giận, Tiết Xán im lặng ôm tôi, mặc cho tôi cấu xé, anh ta ôm chặt tôi vào lòng.
“An Tố, nếu em muốn thì khóc đi.” Anh ôm lấy tôi thì thầm.
"Tại sao? Rõ ràng mọi chuyện không thể kết thúc êm đẹp như thế này, tại sao, quả nhiên là bởi vì mệnh cách của tôi sao? Tất cả người yêu thích tôi đều sẽ phải chịu đau khổ như vậy sao?" Tôi gào to, thanh âm càng ngày càng yếu, "Đã như vậy, tôi vì cái gì vẫn còn sống?"
Lúc này nói là tôi mất hết can đảm không có chút nào quá đáng, tôi chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và chán ghét bản thân như lúc này.
Nếu không có tôi, Ninh Trác sẽ khỏe lại, sống lại thành công, đưa Ninh gia lên một đỉnh cao mới, anh ấy vẫn là Ninh gia chủ coi thường mọi thứ.
Nhưng bây giờ, một người sống nằm trên mặt đất giống như một mảnh giẻ rách, muốn bao nhiêu thê thảm liền có bấy nhiêu thê thảm.
Khi anh lấy lại thân thể, bước cuối cùng đã bị tôi ngăn cản, thân thể của anh không có khả năng tự sửa chữa giống như Tiết Xán, trước đó còn tốt, máu của tôi có thể biến thành thuốc bổ cho anh, khôi phục thương thế của anh, nhưng bây giờ...!
Tiết Xán nghe được lời nói của tôi, cưỡng ép đem thân thể của tôi vào đúng vị trí: "Anh không cho phép em nói những lời như vậy, em còn có anh cùng Tiết Chỉ."
Tiết Chỉ rõ ràng đang rất hoảng sợ trước bộ dạng của tôi bây giờ, thằng bé từ phía Ninh Trác bò đến cạnh tôi, nhìn tôi với khuôn mặt đẫm nước mắt: " Tiết Chỉ không còn bố đỡ đầu nữa, tuyệt đối không thể tại mất đi Mommy, mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ cùng bố đỡ đầu đều không cần Tiết Chỉ sao?"
“ Con không biết, con không biết đâu ….”
Có lẽ là do tôi vừa biến thành cương thi, cơ thể còn rất yếu, cộng với trạng thái xúc động, tôi không nhớ đã nói thêm câu nào, liền ngất đi.
"An Tố!"
"Mẹ ơi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...