Edit by Le Hong Lan
Đêm qua, tôi đã tìm kiếm trên Internet những tin tức về lâu đài này.
Nhưng tìm kiếm trên mạng vẫn không có một chút tin tức liên quan đến toà lâu đài, tôi chì biết rằng tòa lâu đài này đã có lịch sử hàng trăm năm.
Tôi nghĩ có thể là do lâu đài này quá hẻo lánh nên ít có thông tin về nó, vì vậy tôi quyết định dừng tìm kiếm thông tin trên internet, mà tìm dân địa phương đê’ điều tra.
Thị trấn bên cạnh lâu đài này không lớn, lâu đài hiển hiện như vậy, hẳn là có người biết tin tức về nó
Chúng tôi đến một quán cà phê sang trọng nhất trong thị trấn, và tôi nhờ Tiết xán bắt chuyên với một số cô gái trẻ dể hỏi thăm về toà lâu đài.
Tiết Xán sắc mặt tái nhợt, "Nàng tại sao lại không tự mình hỏi"
"Haizz, bời vì tiếng Anh cùa em không tốt bồng của chàng, e cũng không được đáng yêu và đẹp hoàn mỹ như chàng" Tôi tâng bốc.
Tiết Xán lạnh lùng trừng mắt liếc tôi, cuối cùng anh cũng bước đến mây cô hầu bàn bên cạnh.
Mạc dù từ đầu đến cuối thái độ của Tiết xán đối với việc hỏi thâm rất hời hợt, nhưng khi anh ta ngoảnh mặt lại các cô phục vụ đã tỏ ra nhiệt tình và nói tất cà thông tin họ biết.
Tôi lắng nghe, cũng biết được một số tin tức.
Lâu đài này thực sự đã có hàng trăm năm tuổi, được xây dựng bởi một bá tước khoảng hai hoặc ba trăm năm trước, và nó đã là nơi sinh sống cùa con cháu ông kể từ đó.
Chỉ vì lâu đài tương đối hẻo lánh và hiêrn khi giao tiếp với người dân trong thị trân.
Vì vậy, ngay cà những người dân địa phương họ cũng không biết những người sống trong lâu đài này đến tận bây giờ.
"Đúng vậy, anh chàng đẹp trai." Một trong những nữ phục vụ nói, "Bởi vì lịch sử cùa lâu đài này quá lâu, nên những người như chúng tôi không thể kể hết trong một thời gian ngắn được.
Tại sao anh không đến thư viện trong thị trân? kho lưu trữ cùa thư viện, sẽ có tin tức lịch sử báo chí.
Anh có thê’ tìm kiêm được nhiều thông tin hơn về toà lâu đài này"
Những lời nói của cô phục vụ thực sự gợi mở cho tôi và Tiết Xán, Tiết Xán lạnh lùng quay lưng lại không buồn chào tạm biệt họ, anh nắm tay tôi và kéo ra khỏi quán để đến thư viện nhỏ trên phố.
Vì thị trấn quá nhỏ nên thư viện không được rộng rãi cho lắm.
Sau khi đến thư viện, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy phòng lưu trữ, với sự giúp đỡ cùa thủ thư, chúng tôi đã tìm thây một mổu tin tức.
"Nhiều như vậy, khi nào mới đọc hết?" Tôi khó chịu
"Nàng không biết sử dụng linh lực sao?" Tiết Xán liếc mắt nhìn tôi nói, ánh mắt anh quét nhanh qua mấy xấp giây báo, đột nhiên lấy ra một ít đưa cho tôi
Tôi cầm tờ báo, đọc kỹ, không khỏi nhíu mày.
Những tờ báo này thực sự là về lâu đài cổ, nhưng tại sao chúng lại là những trường hợp mốt tích trong lâu đài cổ?
Những tin tức này đều là của thế kỷ trước, ba mươi năm, năm mươi năm trước, và thậm chí cách đây 80 năm và một trâm năm trước.
Tất cà đều là về những tiểu thư cùa lâu đài này, họ đã biên mất một cách kỳ lạ vì một lý do nào đó.
Cho dù là người hay là xác, không rõ tung tích ở đâu.
Tất nhiên không có gì lạ khi một người nào đó bị mất tích, nhưng thật kỳ lợ là có rất nhiều người đã mất tích ở tại một lâu đài, và họ đều là phụ nữ.
Tôi chưa kịp suy nghĩ thì Tiết xán đột nhiên lây ra một tờ báo khác và đưa cho tôi, "An Tố, nàng hãy nhìn cái này"
Tôi nhìn xuống và thây rằng mẫu tin này tương đôi gần đây, tờ báo cách đây khoảng bốn mươi hay nâm mươi năm nó nói về sự biên mất cùa Bà Castle.
Chi là lổn này có vẻ Ồm ĩ, cho nên lúc đó mới có ành chụp của thiếu nữ và chủ nhân cùa lâu đài.
Bức ỏnh đen trắng, ngay khi nhìn thấy bức ành, cà người tôi như đông cứng lại.
Tôi thấy một bức ành của một phụ nữ Âu Mỹ, và một bức ành còn lại cùa một người đàn ông đẹp trai.
Tôi nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt gầy và đẹp trai đó, rõ ràng là James.
Bạn biết đấy, tờ báo này đã ra đời cách đây 50 năm, nhưng James trông như ở tuổi đôi mươi vào thời điểm đó, giống hệt như những gì chúng tôi thấy bây giờ!
Có phỏi vì chủ nhân của lâu đài lúc đó trông rốt giống James, hay người trong bức ành là James, và anh ta đã không thay đổi trong hơn 50 năm?
Tôi thiên về lý do thứ 2 hơn
Bởi vì ngay cà khi hai người giông nhau, họ không thể giông nhau như thê này.
"Mỗi lần biên mất, đều là nữ nhân, tôi chậm rãi nói, "Hay cũng như Tiểu Văn, họ đều là vợ mới cưới của James"
"Đúng vậy"
Tôi suy nghĩ một chút, đột nhiên sắc mặt đại biến, "Như vậy, Tiểu Văn hiện đang gặp nguy hiểm! Chúng ta phài nhanh chóng trở về." Nói xong, tôi và Tiết xán ngay lộp tức quay trở lại lâu đài.
Nhưng ngay khi tôi muốn xuống xe đê’ bước vào lâu đài, Tiết Xán đột nhiên vươn tay ngăn tôi lại, thì thầm: "An Tố, cần thận." Khi tôi nhìn lên, tôi nhộn ra có điều gì đó không ổn.
Mặc dù lâu đài lần đầu tiên dến đây tôi đã có càm giác ghê rợn, nhưng tôi chưa bao giờ càm thây ma quái hay không khí âm dương nào.
Nhưng vào lúc này, có một đám mây không khí ma quái và gió thổi trên đình của tòa lâu đài này.
"Không được, bọn họ nhất định đã sẵn sàng làm việc đó!" Sắc mặt cùa tôi thay đổi, lộp tức cùng Tiết Xán xông vào lâu đài.
Nhưng ngay khi chúng tôi bưác vào lâu đài, tôi và Tiết Xán không khỏi choáng váng.
Tòa lâu đài trước đây luôn tối tâm, giờ phút này lại bừng sáng.
Nhưng ánh sáng này không phài là ánh sáng, trong Đại sành đường, mà ngay lúc này dây các chân đèn xung quanh đều được thắp sáng bằng ngọn nên trắng nhạt, ánh sáng mờ ào cùa ngọn nến chiếu sáng cà một đại sành tối.
Đại sành kiểu lâu đài cổ kính này luôn có trần nhà rất cao, khi tôi nhìn lên thì thây phía trên tối đen như mực, thỉnh thoáng có một vài bóng đen bay qua, tôi nhộn ra đó là một con dơi.
Tôi và Tiết Xán di về phía trước một cách chậm rãi và lặng lẽ, và đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thoát và chuyển động từ cầu thang
"Cô An Tô và Ngài Tiết xán mọi người đã về rồi"
Ngay sau khi tôi nhìn lên, tôi thấy chị cùa James Elizabeth đang bước xuống cầu thang với phong cách lãnh dạm
Trước đây chúng tôi nhìn thấy cô ây lúc nào cũng chì mạc một chiếc váy ngủ màu trắng bình thường, nhưng lúc này cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ tươi, rất lộng lẫy, trông giống như những mỹ nhân thời trung cổ trong phim,
Không chì vậy, nước da của cô đã rũ bỏ vẻ nhợt nhạt thường ngày, cô trông hồng hào tươi tắn, đôi môi khô và nhợt nhạt lúc này cũng sáng như máu, và cô đang bước xuống cầu thang một cách uyển chuyển từng bước.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hơi tối sầm lọi, "Tiểu Văn đâu?"
Elizabeth mỉm cười "Cô ấy và James đang ở trong phòng, có chuyện gì sao?"
"Chuyện là như thế này.
Chúng tôi đã tìm thấy một nơi rất thú vị và muốn mời hai người họ cùng nhau đi tham quan.
Tôi không biết gọi họ xuống có tiện không."
"E rằng không tiện lắm." Elizabeth che miệng cười.
"Dù sao cô cũng biết bọn họ là tân hôn." Nhìn thấy Elizabeth như vậy, tôi càng chắc chắn rằng Tiểu Văn có thể đã gặp nguy hiểm, vì vậy tôi không hề che đậy với cô ây, lạnh lùng nói: "Tôi cành cáo cô lổn cuối là không được làm hại Tiểu văn, nếu không đừng trách chúng tôi không lịch sự".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...