Edit by Le Hong Lan
chúa ơi" "Khoành khắc nhìn toàn cành lâu đài, tôi không khỏi ngạc nhiên.
Tiểu Văn nói gia tộc của James từng có địa vị cao trong xã hội quà không sai.
Tòa lâu đài trước mặt tôi thật sự rất hoành tráng và uy nghi, tuy đã trài qua nhiều năm theo lối kiến trúc thời trung cổ điển, nhưng nó vẫn giống như lâu đài trong truyện cô’ tích, cùng vẻ đẹp như mơ.
"Tòa lâu đài này thật sự rất đẹp đúng không? Hôm qua khi lổn đầu nhìn thấy tòa lâu đài này tôi thực sự càm thổy mình giống như một cô công chúa." Tiểu Văn cũng rất thích thú.
Xe nhanh chóng dừng lại trước lâu đài cổ, đến gần tòa lâu đài cổ kính này, tôi đột nhiên phát hiện nhìn kỹ hơn, tòa lâu đài cồ kính này có chút gì đó nhìn kém phần tráng lệ và xinh đẹp, ngược lọi trông trầm mặc quá mức.
Toàn bộ lâu đài được làm bằng đá đen tối như mực, và do lâu đời nên những viên đá này bị rêu bao phù, nhìn gần trông hơi kinh khủng.
Mặc dù tôi đõ chuẩn tôm lý rằng Jame không phải là người bình thường nhưng khoành khắc tôi nhìn thấy tòa lâu đài này, trong lòng tôi vẫn có một linh càm đặc biệt xấu.
Tiểu Văn đi trước và nhanh chóng đầy cánh cửa lâu đài phát ra âm thanh kẽo kẹt.
"Sao lại tối như vậy?" vừa vào cửa một mành tối đen như mực bao trùm toàn bộ không gian, tôi càm nhộn có một làn gió lạnh lùng xẹt qua trên mặt tôi, nhưng không nhìn thấy cánh tay.
Tôi thu thập sức mạnh linh lực của mình và nhìn vào nó trong bóng tối.
Lâu đài này là một tòa nhà truyền thống thời Trung cổ, vì vậy trần nhà rất cao, và toàn bộ phòng khách trống rỗng, thậm chí không có đèn điện.
"Thực xin lỗi, bời vì căn nhà quá lớn, trang trí và bào trì thật rất khó khăn và phiền phức, cho nên trong đại sành không có ánh sáng." Giọng nói của Tiểu Văn vang lên trong bóng tối, "Đừng căng thằng, các phòng trên lâu đều có đèn."
Tiểu Văn nhanh chóng bột đèn flash của điện thoại, nhưng ngay lúc ánh đèn điện thoại sáng lên, tôi đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện trước mặt mình.
"Á!"
Tôi sợ hãi hét lên, Tiết xán ở một bên càng phàn ứng nhanh hơn, đưa tay chặn về phía trước người tôi.
Tôi theo phàn xạ tự nhiên nắm lấy cánh tay của Tiết Xán.
Cùng lúc đó, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng Trung không chuẩn.
"Hai người là khách do Tiểu Văn đưa tới đúng không?"
Tôi sững sờ một lúc, thấy bên kia đèn pin đột nhiên sáng lên, lúc này mới thấy khuôn mặt tái nhợt lúc nãy là một phụ nữ Âu Mỹ, nhìn chừng 30 tuổi.
Người phụ nữ đó thực sự không già lắm, và gương mặt cùa cô ấy các đường nét rốt xinh đẹp, tuy nhiên nhìn có vẻ phờ phạc và yếu ớt, đặc biệt là mái tóc vàng để qua một bên vai trong càng tiều tụy hơn, bên cạnh khuôn mặt nhợt nhạt phía dưới đôi môi lạnh khô và kèm đôi mắt thâm quầng khiến cô ấy trở nên đáng sợ hơn.
"Đây là chị gái của James." Lúc này, Tiêu Văn vội vàng nói, "chị ấy là Elizabeth."
Hóa ra đây chính là người phụ nữ được cho là sống rất nội tâm và luôn sống trong lâu đài này.
"Xin lỗi, tôi có làm cô sợ không?" Elizabeth nói với ngữ điệu bình tĩnh và lạnh lùng, "Đi nào, bây giờ chúng ta có thể ăn tối rồi."
Nói xong, Elizabeth lặng lẽ đi về phía cầu thang với chiếc đèn pin mờ ào
Tiểu Văn cười cùng ta xin lỗi, "Thực xin lỗi, chị gái của Jame là như thê này.
Tôi ngày hôm qua cũng bị nàng ta làm cho hoàng sợ"
Tôi gật đầu và đi theo Tiểu Văn và Elizabeth lên cầu thang.
Cầu thang của lâu đài này rốt cao, kiểu quay vòng, chúng tôi đi bộ về phía trước và cuối cùng cũng đến nhà ăn trên tầng hai.
Căn phòng cuối cùng cũng được chiếu sáng rực rỡ và có một chiếc bàn rất dài giống như trong những bộ phim truyền hình dài tập mà tôi đã từng xem, bên cạnh đó James đang đầy một chiếc xe đẩy với bữa tối kiểu Tây trên đó.
"Càm ơn, tôi thực sự xin lỗi lổn này," tôi lịch sự nói với James.
"Không cần càm ơn." James lúc này có vẻ thân thiện hơn một chút so với trên máy bay.
"Ngôi nhà này thật sự rất trống trãi.
Thêm hai người nữa sẽ không thành vân để."
Trong lúc nói chuyện, anh ấy đưa cho tôi miếng bít tết trên tay, khi tôi cầm lấy nó, tôi già vờ vô ý chạm vào tay anh ấy bằng ngón út cùa mình.
Có một sự thay đồi nhỏ trên khuôn mặt tôi mà anh ấy không thể nhộn thấy được Trời! thật sự rất lạnh.
Bàn tay cùa James, giống như Tiết xán vô cùng lạnh lẽo.
Bữa ăn im lặng một cách lạ thường, và tôi không biết có phải đây có phài là quy tắc của gia đình James khi dùng bữa không.
Sau khi ăn cơm xong, Tiểu Văn vội vàng đứng dậy nói đi rửa bát, tôi cũng không muốn làm phiền gia đình người khác nên cũng đi xuống cùng rửa bát với Tiểu Văn
Vặn vòi nước, tôi thấy nước đặc biệt lạnh và buốt
"Lạnh quá." Tôi không khỏi nhíu mày.
"Không có nước nóng sao?
"Chà, nhà James không có nước nóng" Tiểu Văn dường như đã quen với nước lạnh.
"Nếu sợ lạnh, buổi tối tôi sẽ đun nước nóng cho cô lau người"
Tôi cau mày.
Hiện tại thời tiết không sao, nhưng đến mùa đông Anh quốc thật sự rất lạnh, lúc đó không có nước nóng, người bình thường hoàn toàn không chịu được.
Tôi càng chắc chắn rằng ngôi nhà này thật kỳ quặc, nhưng tôi không có nhiều điểu để nói, tôi chì im lặng rửa bát.
Sau khi rửa bát, Tiểu Văn về nghỉ ngơi, tôi cũng trở về phòng.
ngôn tình hoàn
Phòng của tôi và Tiết Xán ở trên tồng 3.
Mặc dù nội thất trong lâu dài đã cũ nhưng trang trí và hoa vân vẫn rất đẹp.
Chiếc giường lớn được trang bị rèm cửa với hoa văn đơn giàn, nhưng rất đẹp và sang trọng.
Tôi leo lên giường nằm xuống, Tiết xán lúc này mới tắm nước lạnh, từ trong phòng tắm lau đồu nói: "Nàng hãy tắm đi.
Ta đã đun nước cho nàng rồi."
Tuy rằng không có nước nóng, nhưng thật may vẫn có bình nước nóng điện, sau khi tôi tắm xong, Tiết Xán nhẹ nhàng giúp tôi lau đầu, tôi cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tiết Xán, chàng có càm nhận được không?" chàng có thây hai người này có gì đó kỳ lạ? " "Hai người họ đúng là ma." Lổn này Tiết xán đưa ra câu trà lời khẳng định cho tôi, "Chì là họ có vẻ hơi khác với ma Trung Quốc.
Ta không biết chính xác họ như thê nào, vì vậy hãy cùng xem họ sẽ làm gì.
"
Tôi gật đầu, càm thấy buồn ngủ, lờ mờ càm giác được Tiết Xán bế tôi lên giường ngũ.
Đêm nay, tôi đã gặp một cơn ác mộng.
Trong giấc mơ, tôi lại đi đến rừng cây trước cửa nhà họ Tiết, lửa cháy ngùn ngụt, nhìn thấy lưng của Tiết xán đang quay mạt về phía mình, liên tục bị ngọn lửa thiêu đốt, linh hồn trên người anh vô cùng yếu ớt, như thể sẽ bị bị ngọn lửa thiêu rụi bất cứ lúc nào và gần như kiệt sức.
"Tiết Xán!"
Tôi đau lòng hét lên và giật mình tình dậy, mở mắt ra, nhìn thấy bóng tối bao trùm cân phòng
Tôi lập tức quay sang kiểm tra và thây anh ốy nằm yên lặng bên cạnh, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ thân thể của Tiết xán vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên mỗi đêm anh cổn phài ngủ như người bình thường, tôi sợ làm anh thức giấc, nên nhẹ nhàng ngồi dậy dự định đi uống nước.
Nhưng vừa bước ra khỏi giường, tôi càm thây có một luồng không khí lạnh lẽo xung quanh mình, tôi sững sờ một lúc, và nhin vào cửa sổ, chì thấy rằng cửa sổ đã mở ra từ lúc nào.
Chuyện gì đõ xày ra? Tôi nhớ rõ ràng rằng tôi đã khóa cửa sổ trước khi đi ngủ.
Tôi bước đến bên cửa sổ, vươn tay định đóng cánh cửa.
Nhưng ngay khi tay tôi vươn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên có càm giác ớn lạnh trên cổ tay tôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...