“Máy quay?” Phương Trạch không hiểu, “Cô cần máy quay làm gì?”
“Máy quay hoặc máy ảnh đôi khi có thể quay và chụp được những thứ mà mắt thường không nhìn thấy được.
” Tôi nói vài câu qua loa, sau đó liền lập tức trở về phòng, đem chuyện vừa xảy ra nói với Phương Tình, cùng nàng đi tìm mượn máy ảnh.
Phương Tình bây giờ cũng đã gặp qua không ít chuyện quỷ dị, lập tức liền kịp phản ứng, sắc mặt tái nhợt: “Cho nên nói, là bởi vì trong nhà âm khí quá nặng nên mới dẫn quỷ quái đến sao?”
“Có thể.
” Tôi mở miệng nói, nhìn sang Phương Tình sắc mặt càng thêm sợ hãi, liền vỗ vỗ bờ vai của nàng an ủi, “Cậu không cần phải sợ, tiểu quỷ bình thường tớ rất nhanh có thể giải quyết được, sẽ không ảnh hưởng Phương Trạch ôn tập.
”
Nghe tôi nói như vậy, Phương Tình thở phào nhẹ nhõm, lập tức qua Phương phu nhân mượn một cái máy ảnh.
Tôi mang máy ảnh bày ở bên trên bàn sách của Phương Trạch, mục đích để chụp những động tĩnh ở sau lưng cậu ta, sau đó để Phương Trạch buổi tối hôm nay tiếp tục tập trung vào học tập.
Tối hôm đó, tôi cùng Phương Tình căn bản đều ngủ không yên, Phương Tình một mực ôm gối đầu trong phòng đi tới đi lui, nhiều lần đến hỏi tôi: “An Tố, hay chúng ta qua phòng của Phương Trạch xem xét một chút, nếu như thật có tên tiểu quỷ nào tổn thương hắn thì làm sao bây giờ?”
“Nếu như chúng ta trực tiếp đi qua, linh lực của tớ có thể sẽ dọa tiểu quỷ kia trực tiếp chạy trốn.
Bộ dạng này của chúng ta khó mà không bị phát hiện.
” Tôi bình tĩnh nói, “Cậu yên tâm, đã nhiều ngày như vậy, tên tiểu quỷ kia đều chỉ là đang quấy rối Phương Trạch, không có ý muốn tổn thương đệ ấy, buổi tối hôm nay hẳn là cũng sẽ không có hành động gì.
”
Tối hôm đó cứ như vậy mà lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, tôi liền đến phòng của Phương Trạch, trông thấy cậu ta quầng thâm mắt lại càng nặng, mà hôm qua tôi chỉ giao cho cậu ta một nửa phần bài tập Tiếng Anh.
“Đêm qua cậu lại cảm thấy cái kia đến vỗ vào vai cậu?” Tôi hỏi, trông thấy Phương Trạch sau đó nhẹ gật đầu.
Phương Trạch tâm tình hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi, chỉ là cố nén để giữ hình tượng trước mặt tôi, bởi vậy cố giữ nét mặt bình tĩnh nói, “Mà thứ kia lạnh quá, mỗi lần vỗ vào bả vai ta, giống như một khối băng lạnh vậy.
”
Phương Trạch nói như vậy, tôi càng khẳng định đây là quỷ quái quấy phá, lập tức đến cầm cái máy ảnh, mở ra ảnh chụp gần đây nhất.
Trông thấy tấm ảnh, tôi không khỏi biến sắc.
“Cô đã chụp được cái gì vậy?” Phương Trạch tò mò muốn tới nhìn, nhưng tôi nhanh chóng đem tắt máy ảnh, giấu ra sau lưng, miễn cưỡng mở miệng nói, “Không có gì đâu, khả năng chính là cậu quá mệt mỏi, suốt ngày ngồi ở một chỗ quá lâu, trên vai huyết dịch không thông, cho nên mới có loại ảo giác này.
Ta nghĩ có lẽ nên để cho Phương phu nhân tìm một vài thầy thuốc Đông y đến châm cứu xoa bóp một chút xem sao.
”
Sau đó, tôi không để tâm Phương Trạch một mực muốn truy vấn thêm điều gì, nhanh chóng rời khỏi thư phòng của cậu ta.
“An Tố! Cuối cùng cậu đã về! Rốt cuộc là chụp được cái gì rồi?” Tôi vừa về đến cửa phòng, Phương Tình đã hô to một tiếng, lập tức xông tới đoạt máy ảnh trong tay tôi.
“Khoan đã, tớ khuyên cậu trước khi nhìn thì chuẩn bị tâm lý thật tốt.
” Tôi dặn dò Phương Tình.
Phương Tình nhẹ gật đầu, nhưng ngay khi vừa nhìn thấy ảnh chụp, vẫn không nhịn được hét lên một tiếng, quăng cái máy ảnh ra.
“A! Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy!”
Tôi lẳng lặng cầm lại cái máy ảnh, chỉ thấy trong tấm ảnh Phương Trạch đang ngồi tại bàn đọc sách trước mặt làm bài tập, mà phía sau hắn, chụp được chính là một đôi chân treo ở không trung.
Hai chân này chủ nhân của nó dường như mặc một chiếc áo bào trắng dài, theo gió có chút lắc lư, chân của hắn cũng đi theo không ngừng lắc lư, mũi chân cứ lần lượt từng lần lại từng lần chạm vào bả vai của Phương Trạch.
“Cái này rốt cuộc là cái gì?” Phương Tình lúc này mới tỉnh táo được một chút, bước chân lảo đảo đi đến bên cạnh tôi.
“Nếu như tớ đoán không lầm, hẳn là quỷ thắt cổ.
” Tôi bình tĩnh mở miệng nói, “Nó ở trên trần nhà phía sau đệ đệ cậu, không ngừng lắc lư, mũi chân liền đụng vào bả vai của đệ đệ cậu, nên đệ đệ cậu mới bị quấy nhiễu.
”
Tôi nhìn Phương Tình dáng vẻ sợ sệt, vỗ vỗ nàng, “Đừng sợ, chẳng qua là một tên tiểu tốt tiểu quỷ, tớ sẽ cho đệ đệ cậu một cái thẻ bài hộ thân, về sau nó sẽ không đến quấy phá nữa.
”
Tôi lập tức liền viết ra một cái thẻ bài, sau đỏ bỏ vào một cái túi đỏ, đi đến phòng của Phương Trạch.
Phương Trạch đang làm bài tập, nhưng là ngáp không ngừng, thỉnh thoảng còn căng thẳng quay về đằng sau liếc mắt một cái.
“Phương Trạch.
” Tôi mở miệng gọi một tiếng.
Phương Trạch nhìn thấy tôi, tựa như có chút xấu hổ vì dáng vẻ vừa rồi bị tôi trông thấy, trên mặt có chút ửng đỏ, “Sao cô lại tới đây? Môn Tiếng Anh không phải dạy vào buổi chiều sao?”
“Tôi có đồ vật này muốn đưa cho cậu.
” Tôi cầm trong tay cái túi màu đỏ đưa cho hắn, “Ừm, giống như một cái thẻ may mắn, chúc cậu có thể thi đại học được thuận lợi.
”
Tôi thuận miệng nói dối ra một lý do, chỉ hy vọng Phương Trạch có thể nhận lấy.
Phương Trạch nhìn thấy cái túi màu đỏ kia, cả người đều sửng sốt, tôi đang lo lắng có phải cậu ta đang ghét bỏ cái túi này vì thấy nó hơi xấu xí hay không, Phương Trạch đột nhiên đưa tay, nhanh chóng lấy thẻ bài trong tay tôi, động tác rất nhanh như sợ tôi sẽ lập tức hối hận mà lấy về không cho cậu ấy nữa.
“Cảm ơn.
” Phương Trạch tiếp nhận thẻ bài bùa chú của tôi, ánh mắt nhìn xuống, thấp giọng nói, thanh âm rất nhẹ, nếu như không phải tôi hiện giờ linh lực phi phàm, chỉ sợ là sẽ không nghe rõ.
“Không cần cảm ơn.
” Bất kể như thế nào, Phương Trạch có thể nhận lấy thẻ bài hộ thân của tôi là tốt rồi, “Cậu tiếp tục học bài đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.
”
Ngày tiếp theo, tôi theo lịch đến gia sư Phương Trạch, nhưng vẫn đặc biệt hỏi thăm tình hình của cậu ta, “Đêm hôm qua cậu có cảm thấy thứ gì kỳ quái vỗ vào vai cậu nữa không?”
Phương Trạch hôm nay sắc mặt đã khá hơn nhiều, lắc đầu, “Không có, đêm qua ngược lại là cảm thấy đặc biệt an tâm.
”
Trong nội tâm của tôi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ là thẻ bài có tác dụng, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Cậu thấy không, tôi khẳng định là bởi vì bả vai cậu huyết dịch không được thông suốt, nên mới có thể như vậy xuất hiện ảo giác.
”
“Thật sao?” Hiển nhiên thấy tôi trả lời một cách như vậy, Phương Trạch cũng không phải là quá tin tưởng, nhưng cậu ta cũng không nghĩ ra lời giải thích nào tốt hơn, đành phải nhẹ gật đầu.
Tôi nguyên lai coi cái này chỉ là quỷ thắt cổ đơn giản, nên rất nhanh cho qua, nhưng thật sự không nghĩ đến, chuyện quỷ dị cũng lại rất nhanh một lần nữa giáng xuống Phương Trạch.
Đến thời điểm nửa đêm, tôi đang cùng Hạ Lẫm dùng ám hiệu gửi tin nhắn, đột nhiên nhìn thấy Phương Tình nhẹ chân nhẹ tay tiến vào trong phòng, tôi liền ngẩng đầu nhìn nàng, “Cậu vừa đi đâu thế?”
“À vừa rồi tớ đem cho đệ đệ tớ bữa ăn khuya.
” Phương Tình cười tủm tỉm ở bên cạnh tôi ngồi xuống, “Quả nhiên, sức mạnh của ái tình thật vĩ đại, cho tới bây giờ tớ cũng không nghĩ tới Phương Trạch tiểu tử này vậy mà cũng sẽ khuya khoắt làm bài tập, đúng là cậu mối tình đầu đến thật đúng lúc.
”
Tôi trực tiếp ném cái gối đầu đi qua, đang chuẩn bị tiếp tục nhắn tin tiếp, bất thình lình, đột nhiên nghe thấy ngoài hành lang truyền đến một tiếng âm thanh.
“A!”
Tôi lập tức nhận ra âm thanh kia chính là Phương Trạch, lập tức đổi sắc mặt, cùng Phương Tình cấp tốc trao đổi một ánh mắt, lao ra cửa đi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...