Trước đây Tiết Xán đã từng nói với tôi rằng: anh thích Ninh Uyển Uyển vì anh cảm thấy cô ta ngốc nghếch.
Tôi cũng hơi ngốc nên tôi còn tưởng anh nói vậy là để dỗ ngọt tôi, nào ngờ đó đều là sự thật.
Năm ấy người anh thích lại chính là tôi.
Hóa ra từ đầu đến cuối Tiết Xán chỉ yêu một mình tôi.
Điều này khiến cho lòng tôi cảm thấy ngọt ngào.
"Phải rồi!" Tôi chợt nhớ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn Tiết Xán và hỏi: "Chín trăm năm trước, khi chúng ta từ biệt nhau ở Tiết gia, anh có nói đợi đêm đến anh có chuyện muốn nói với em, thật ra anh muốn nói gì?"
Tiết Xán bỗng nhiên đỏ mặt.
Trong khoảnh khắc này tôi lại nghĩ tới một Tiết Xán đơn thuần của năm ấy.
"Không có gì cả!" "Anh mau nói đi!" Tôi tiếp tục ép anh ấy nên hỏi.
"Thật sự là không có gì mà' Tiết Xán vẫn
"Thật sự là không có gì mà." Tiết Xán vẫn không chịu trả lời.
"Anh có nói hay không?" Tôi trừng mắt.
"Anh nên biết hôm nay có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai ta trò chuyện cùng nhau, hai
ta..."
Tôi chỉ thuận miệng mà nói ra, nhưng đột nhiên lại phát hiện mình lỡ lời nên đành im lặng không nói thêm gì nữa.
"An Tố!" Tiết Xán nắm cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn anh.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa."
Tôi gật đầu.
"Nếu em muốn biết, anh sẽ nói cho em nghe." Có lẽ Tiết Xán không muốn tôi tiếp tục đau khổ nên khơi gợi lại đề tài dang dở vừa rồi.
"Lúc đó anh muốn nói với em rằng anh thích em.
Anh muốn hỏi danh tính thật sự của em để đến nhà em cầu hôn."
Tôi giật mình choáng váng sau đó phì cười.
"Tiết Xán! Em thật sự không biết, chín trăm năm trước anh lại là một người hết sức thanh thuần, đáng yêu như thế.
Thời gian thật đáng sợ, chín trăm năm sau đã xảy ra chuyện gì mà lại biến anh từ một người đàn ông dễ thương trở thành một tên quý già mặt dày vô sỉ vậy.” Tôi cảm khái.
"Em nói cái gì?" Tiết Xán nheo mắt lại và đột ngột xoay người, anh áp cả thân thể lạnh bằng của mình lên người tôi.
Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
"Em không có nói gì cả!" Tôi chối.
"Anh đã nghe hết rồi!" Tiết Xán càng đè lên thân thể tôi sát hơn đến mức không còn khoảng cách.
"Em biết sai rồi, anh tha cho em đi!" Tôi nhận lỗi.
Tiết Xán không đùa nữa, chỉ tiếp tục duy trì tư thể mập mờ này.
Đôi mắt đen láy sáng lấp lánh như sao trời nhìn thẳng vào tôi.
"Anh của năm đó và hiện tại chẳng có gì thay đổi cả." Tiết Xán dùng những ngón.
lạnh như băng nhẹ nhàng mơn trớn gương
mặt tôi.
"Chẳng qua Lưu Tố lúc đó đối với anh chỉ là người con gái xa lạ.
Còn chín trăm năm sau, lần đầu anh gặp An Tố em, cũng là lúc em đã là vợ yêu được anh cưới hỏi đàng hoàng.
Bởi vậy dù anh có làm gì em thì cũng đâu có gì quá đáng."
Tôi bị cái thứ logic lưu manh này của Tiết Xán làm cho á khẩu.
Dù sao tư tưởng của người cổ đại đã ăn sâu vào trong máu của lão quỷ già Tiết Xán này rồi.
"Được rồi! Anh nói gì cũng đúng hết."
"Thế chín trăm năm trước anh đã yêu em từ bao giờ?" Tôi sợ ngày mai sẽ không được nhìn thấy Tiết Xán nữa nhưng lại không dám để lộ cảm xúc của mình, cho nên chỉ có tiếp tục hỏi anh.
Tiết Xán dĩ nhiên cũng biết tôi đang nghĩ gì nhưng không nói thẳng ra.
Anh chỉ dùng những ngón tay thon dài không ngừng vuốt ve tóc mái vương vãi trên trán tôi, nhẹ giọng nói: "Có lẽ là lần đầu tiên hai ta gặp nhau, hoặc là lúc em vụng về tỏ tình với anh, hoặc cũng có thể là khi em mặt dày bám theo anh đi đến Cao Ly."
"Thật sao?" Tôi bật cười thành tiếng nhưng nghĩ đến điều gì đó tôi lại nhìn Tiết Xán và hỏi: "Nhưng em chẳng biết từ lúc nào anh lại phát hiện Lưu Tố chính là Ninh Uyển Uyển?"
"Sau khi em rời khỏi Tiết gia, anh đã đoán em có liên quan đến Ninh gia.
Ngày đó, Ninh Uyển Uyển nổi danh là tuyệt đại mỹ nhân cho nên anh dễ dàng có chân dung của cô ta.
Anh đi tìm một bức họa của Ninh Uyển Uyển và nhận ra ngay.”
"Thì ra là thế! Vậy còn những chuyện khác thì sao?" Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, vội nhíu mày.
"Sau khi em rời khỏi thân thể
"Thì ra là thể! Vậy còn những chuyện khác thì sao?" Tôi chợt nghĩ ra một chuyện, vội nhíu mày.
"Sau khi em rời khỏi thân thể của Ninh Uyển Uyển, cô ta đã uống đan dược của Ninh gia nên ắt hẳn cô ta sẽ không thể nhớ việc anh bị trúng cổ trùng.
Vì lí do gì mà sau này cô ta lại biết?"
"Dù sao Ninh Uyển Uyển cũng là người điều khiển cử trùng, cho nên cô ta uống đan dược và quên hết thì vẫn có thể cảm giác được cổ trùng đã gieo vào thân thể của ai.
Ninh Uyển Uyển biết anh bị trúng cử trùng nhưng không uy hiếp anh, cô ta vẫn để mặc anh tấn công Ninh gia.
Bởi lẽ cô ta nghĩ rằng có thể thuyết phục anh dừng tay.
Cô ta dù quên những chuyện đã phát sinh với anh nhưng lại tự tin rằng giữa anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì đó nên cô ta mới hạ cổ trùng trên người anh được.
Ninh Uyển Uyển không ngờ còn chưa kịp nói cho anh điều này thì anh đã tấn công Ninh gia.
Ninh Trác hạ cổ trùng với Ninh Uyển Uyển nhằm khống chế để cô ta ra tay giết anh.”
Tôi nghe đến đó liền cảm thấy thổn thức không thôi.
Tôi chẳng ngờ bản thân mình lại tham gia vào đoạn lịch sử vốn dĩ quá phức tạp và hỗn loạn này.
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng năm đó Ninh Uyển Uyển thật sự rất yêu Tiết Xán.
Vì tình yêu này mà cô ta sẵn sàng đẩy cả gia tộc của mình vào chốn nguy hiểm.
Chẳng qua chín trăm năm trước, Ninh Uyển Uyển vốn dĩ chỉ mang trên mình tâm tư của một thiếu nữ, cô ta không quá đặt nặng trách nhiệm gia tộc nên mới gây ra những chuyện bồng bột.
Buổi tối hôm đó tôi và Tiết Xán nói chuyện phiếm cùng nhau rất lâu.
Có khi là chuyện của chín trăm năm trước lúc tôi vào vai Ninh Uyển Uyển, có khi lại nói về những chuyện của hai chúng tôi vào hai năm trước, xong rồi lại bàn bạc xem nên đặt tên con là gì.
ôi thật sự rất sợ khi ngày mai mình không được nhìn thấy Tiết Xán nữa cho nên tôi cố gắng trân trọng từng giây từng phút để trò chuyện cùng anh.
Mãi cho đến khi tôi mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài, Tiết Xán mới giơ ngón tay lên chạm khẽ vào môi tôi, dịu giọng nói: “Được rồi An Tố, em ngủ đi thôi!”
"Không, em không buồn ngủ." Tôi bật thốt lên, vẫn gắng gượng muốn tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Tiết Xán nhưng bỗng nhiên anh dùng môi mình chặn môi tôi lại.
Một cảm xúc lạnh lẽo mềm mại quá đỗi thân quen, thân quen đến nỗi tôi cứ ngỡ như hai năm qua giữa hai chúng tôi chưa từng có sự xa cách.
Lần này nụ hôn của Tiết Xán rất dịu dàng, cánh môi anh nhẹ nhàng chạm lấy môi tôi.
Chẳng biết qua bao lâu, anh mới từ từ rời khỏi môi tôi và nhìn tôi bằng đôi mắt đen láy: “An Tố, em đừng sợ.
Từ nay trở về sau anh sẽ mãi luôn ở bên em.”Chỉ từng ấy chữ đơn giản nói ra miệng người tôi yêu thương nhất, nước mắt tôi cứ như vậy không ngừng tuôn trào, tay tôi nắm chặt lấy áo sơ mi trên ngực Tiết Xán, mãi mới nghẹn ngào: "Em tin tưởng anh."
Đúng vậy, em phải tin tưởng anh Mấy năm nay, em đều ngu ngốc chưa từng toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, nhưng lần.
này em chắc chắn sẽ tin tưởng anh, anh nói anh sẽ mãi mãi ở bên em, em thật sự tin điều đó vô điều kiện.
Cũng giống như anh nhiều năm như vậy, cũng vô điều kiện ở bên em, chưa từng rời khỏi em.
"Ngủ đi, An Tố." Tiết Xán cúi người xuống, đôi môi lạnh như băng chạm nhẹ vành tai tôi, thấp giọng nói, hơi thở trong lời nói thổi nhẹ qua tại tôi, làm tôi cảm giác hơi chút xốn xang.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác cơn buồn ngủ đang kéo tới, giây cuối cùng trước khi đi ngủ, tôi chỉ lẳng lặng tâm sự với bản thân...
An Tố, trên thế giới không có điều gì có thể tách Tiết Xán xa mày, chỉ cần mày tự
mình hiểu điều này, thì chẳng cần sợ sệt bất cứ chuyện gì...
Tôi không biết mình ngủ từ lúc nào, lúc tỉnh dậy chỉ cảm nhận bên cạnh có thứ gì độ mềm mại, tất nhiên không phải thân thể Tiết Xán.
Tôi bỗng bừng tỉnh, nhìn sang bên cạnh, mới phát hiện ra mình đang ôm tấm chăn bông cuộn tròn lại, thay cho chỗ nằm của Tiết Xán.
- Tiết Xán!
Trong đầu tôi mọi thứ như muốn nổ tung, lập tức với người nhìn điện thoại di động.
trên bàn cạnh giường ngủ, đã là 2 giờ chiều.
Tôi la lên, nhảy ra khỏi giường, vội vã ra khỏi phòng và chạy lao vào mật thất bên trong.
Vừa vào mật thất, tôi liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng đậm, chính là thuốc định hình lại hồn phách.
Chẳng qua, mùi thuốc này so với hôm qua đã có chút khác biệt, tôi nhất thời hiểu ra điều gì, sắc mặt tái nhợt, đau lòng che miệng, muốn kêu thảm thiết nhưng tôi..
tôi thực sự không nói nên lời.
Cả người tôi đều run rẩy, từng bước đi vào mật thất, lúc này tôi mới nhìn thấy một cái bình lớn, bên trong nước thuốc đang không ngừng sủi bọt.
Hồn phách mẹ và Hạ Lẫm đều đang đứng bên cạnh bình, thấy tôi đi tới, hai người bọn họ chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt trấn an, không nói thêm điều gì.
Tay tôi che miệng mình thật chật, tôi sợ mình sẽ khóc thành tiếng.
Tiết Xán đã đi vào trong nước thuốc rồi.
Anh đã đưa ra lựa chọn từ ban đầu, cố ýdùng vận tốc của mình khiến tôi ngủ say.
Để rồi trước khi tôi tỉnh lại, anh đã tự mình đưa ra quyết định này, tự mình đối mặt và bắt đầu cuộc hành trình đầy nguy hiểm này mà không dám để tôi thấy điều đó.
Tất cả mọi thứ, trước khi tôi kịp sẵn sàng, anh đã bắt đầu.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, lần đầu tiên tôi cảm giác được thời gian gần như muốn chết đứng tại chỗ, tôi cứ bần thần đứng đó đếm hết trong bình thuốc này có bao nhiêu bong bóng sinh ra rồi tan vỡ.
Tôi biết Tiết Xán ở trong bình nước thuốc này đau đớn ra sao, hồn phách của anh đang chịu đựng sự tra tấn đến cùng cực đau đớn, nhưng chỉ có tra tấn như vậy mới có thể làm cho anh hủy diệt, chỉ có sự hủy diệt mới có thể khiến anh hồi sinh, chỉ có hồi sinh, chúng ta mới có thể thiện trường địa cửu bên nhau
tồn tại lâu dài như trời với đất Hạ Lẫm ban đầu đã nói cho tôi biết, quá trình hủy diệt hồn phách thủy dược này tận cùng thống khổ, cần phải tiến hành đủ một giờ mới có thể để tiêu tan hồn phách hóa thành hư có, sau đó chúng tôi mới có thể hòa tan lưu quang lô tan chảy, kết hợp năng lượng bên trong dược thủy, một lần nữa ngưng tụ thành hơi hồn
Trước khi tôi tới, nước thuốc của Tiết Xán cũng đã tiêu tan hơn nửa hồn phách của anh, sau một khoảng thời gian trôi qua, tôi nghe mẹ bỗng dưng mở miệng: "Được rồi.”
Mẹ vừa dứt lời, Hạ Lẫm lập tức từ bên.
cạnh cầm Lưu Quang Lô, ném vào bên trong cái bình thuốc khổng lồ kia.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy từng tế bào trong cơ thể mình đều căng thẳng.
Tôi biết, đây là giờ khắc mấu chốt quan trọng nhất của thuật pháp này, Tiết Xán cuối cùng sẽ hoàn toàn rời xa tôi, hay sẽ bắt đầu một hành trình mới, tất cả chỉ trông mong vào giờ khắc này
Trước khi lưu quang lô tiến vào nước thuốc, bong bóng trong nước thuốc càng kịch liệt, tôi thấy trong lò thuốc kim loại từng chút từng chút bị hòa tan, trong đó luồng linh lực khổng lồ chậm rãi thâm nhập vào trong bình thuốc.
Trong nháy mắt lưu quang lô đã hoàn toàn hòa tan, tôi cảm giác nguồn linh lực trong bình thuốc bỗng dưng tăng vọt, ánh sáng hiện lên! Tôi thấy mẹ cùng Hạ Lẫm nhanh chóng đứng ở hai bên bình thuốc, trong miệng lẩm nhâm niệm chú, theo tiếng niệm chú của hai người, cỗ linh lực kia bị khống chế bởi chú ngữ đang niệm, nhanh chóng như nước chảy dưới chậm rãi xoay quanh mép bình thuốc, không ngừng xoay chuyển ngưng tụ, tựa như một vòng xoáy, chậm rãi hội tụ thành từng luồng nhỏ trong đó.
Nhìn cảm giác được trong một đoàn ánh sáng nhỏ tản mát ra quỷ khí yếu ớt, cả người tôi đều ngây ngẩn cả người.
"Tiết Xán." Tôi lẩm bẩm một câu, bước chân đã không tự chủ được đi về phía trước.
- Đứng lại! Hạ Lẫm ở phía sau tôi hét to một tiếng, tôi dường như bị xối một gáo nước lạnh, chợt bừng tỉnh, không dám nhúc nhích, đứng tại chỗ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào từng luồng ánh sáng nhỏ đấy.
Lúc này mẹ cùng Hạ Lẫm còn không ngừng niệm chú trong miệng, dưới sự khống chế của vài câu chú ngữ cuối cùng, một luồng ánh sáng cuối cùng cũng ngưng tụ thành hình dạng.
Đó là một hồn phách bé nhỏ, nhìn qua giống như một tiểu hài đồng năm sáu tuổi.
Quỷ khí trên người vô cùng yếu ớt.
Lúc này những luồng ánh sáng này cũng dần phai mờ, tôi lại nhìn thấy trong bình thuốc lại lềnh bềnh một ít bong bóng khí, một thân thể chậm rãi từ bên trong bình thuốc đứng lên.
01:28
Mẹ lúc trước đã nói cho tôi biết, thuốc này ngoài việc giúp Tiết Xán một lần nữa ngưng tụ làm hồn phách, nó còn có thể ngưng tụ thân thể anh một lần nữa.
Nói cách khác, thân thể Tiết Xán cũng thay đổi, thay đổi thành dáng vẻ có thể chứa được hơi hồn của anh tốt hơn.
Mẹ cũng đã nói qua, sau đó theo chúng tôi không ngừng tìm ra chín kiện pháp khí, để linh hồn Tiết Xán không ngừng trưởng thành thành ba hồn sáu phách, thân thể này cũng sẽ theo đó sinh trưởng, không ngừng thích ứng với hồn phách của Tiết Xán.
Thân thể trong lò thuộc rất nhanh, liền đứng dậy hoàn toàn
Nhìn thấy chuyện thân thể kia, tôi nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tuy rằng lúc trước tôi đã nghĩ tới, việc chứa đựng một hồn phách nhỏ bé như hơi hồn, thân thể này khẳng định sẽ không giống Tiết Xán lúc trước, có thể là thân thể của một nam tử trưởng thành, nhưng tôi không ngờ thân thể này lại nhỏ như vậy...!Nhỏ...!
Vâng, ngoại trừ tính từ "nhỏ", tôi hoàn toàn không thể tìm thấy một tính từ khác, có thể mô tả cơ thể trước mắt này.
Thân thể này nhìn qua chính là dáng vẻ của một tiểu hài đồng khoảng 6 tuổi, phấn chấn, nhưng nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy dáng vẻ của Tiết Xán từ trong khuôn mặt này.
Đôi mắt to, lông mi dài, mũi nhỏ cong và đôi môi phấn nhẹ.
Cả khuôn mặt nhìn lại, đều giống như một quả đào mật ong làm cho người ta nhìn liền muốn chạy lại nhéo một cái cắn một miếng.
Tôi còn chưa kịp nhìn đã mắt cái dáng vẻ đáng yêu trước mắt này, đột nhiên thấy khiếp sợ, tôi thấy một linh hồn màu vàng bé xíu đã rơi vào trong thân thể bé nhỏ xinh của tiểu Tiết Xán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...