Lời nhắc nhở của Ninh Phong An Tố, bạn có vẻ đang nhìn món ăn ngon nào?
Tôi giật mình vì những suy nghĩ hiện ra trong lòng, tôi chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khó chịu vang lên bên tai.
“An Tố, em làm sao vậy?”
Tôi hoàn hồn thì thấy người nước ngoài kia đã đi rồi, ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Xán đang nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt không vui.
“Mới sáng sớm đã nhìn những người đàn ông khác?” Tiết Xán bóp chặt mặt tôi trừng phạt “Nghe nói mấy cô gái ở độ tuổi của em đều thích những thứ dã man ngoại bang này sao? Em cũng phải không?
Tôi lặng lẽ xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng của Tiết Xán “Không phải, em chỉ là nghĩ hôm nay không hiểu sao trông mọi người có vẻ hơi kỳ quái.”
“Có gì kỳ quái chứ?” Tiết Xán nhướng mày.
“Em không biết diễn tả nó như thế nào cho anh hiểu.” Em nhìn nhà hàng, khắp nơi đều có người, không khác gì cảnh náo nhiệt ngày thường, nhưng không hiểu sao em lại cảm thấy có chút khác lạ.
Những người xung quanh, hoặc nói chuyện, hoặc lấy thức ăn, hoặc đi xung quanh, tôi luôn cảm thấy rằng mọi người cứ giống như một con rối cứng nhắc.
Tôi có đang suy nghĩ quá nhiều không?
Tôi và Tiết Xán bước vào nhà hàng,đã thấy Trình Mị Nhi và Ninh Phong ngồi sẵn ở đó từ bao giờ, Trình Mị Nhi đang vui vẻ ăn bánh quế còn Ninh Phong nhìn cô ấy bằng ánh mắt yêu chiều.
Nhìn họ hạnh phúc, tôi thấy máu mình đã không vô ích.
“Mi Nhi!” Tôi gọi lớn, chủ động kéo Tiết Xán ngồi xuống.
Tiết Xán thấy Ninh Phong thì vẫn có chút khó xử, nhưng cuối cùng anh cũng vẫn ngồi xuống.
“Tiết Xán, buổi sáng tốt lành.“ Ninh Phong cười như gió xuân.
Tiết Xán khịt mũi coi như chào hỏi.
Ninh Phong cười bất lực, như chợt nhớ ra điều gì, anh nhìn thẳng Tiết Xán nghiêm túc nói: “Đúng vậy, Tiết Xán, sau này anh vẫn nên cẩn thận với Ninh Uyển Uyển.”
Tôi đang định đứng dậy đi lấy đồ ăn, nghe thấy lời này, tôi lại lập tức ngồi xuống, “Ninh Phong, ý anh là gì?”
“Chính xác thì tôi không biết.” Ninh Phong khẽ cau mày, “Tôi chỉ biết Ninh gia trước đây có bất đồng về cách đối phó với Tiết Xán.”
“Bất đồng ý kiến?”
“Ừm, cô biết đấy, đa số yêu ma của Ninh gia đều muốn báo thù cho linh hồn Tiết Xán.” Ninh Phong nói, “Nhưng Ninh Uyển Uyển đã cố hết sức ngăn cản, cô ấy nói sẽ giúp Ninh Trác phục hồi thân thể, hồi sinh Ninh gia.
Đổi lại Ninh Gia không được động đến Tiết Xán.
“
Về chuyện này, hôm đó tôi bị bắt trong nhà máy bỏ hoang, Ninh Uyển Uyển có nói đến, nhưng tôi không hiểu, “Việc này thì liên quan gì đến việc cẩn thận với cô ây?”
“Vấn đề là, khi chúng ta có bất đồng như vậy, Ninh Uyển Uyển có tuyên bố.
Vẻ mặt Ninh Phong càng lúc càng thận trọng.
“Cô ấy đã nói gì?”
“Lúc đó có người trong chúng tôi nói Tiết Xán có thể khôi phục trí nhớ cho dù dùng Vương Thanh San ( bột vong tình), nếu hắn khôi phục vẫn sẽ đối đầu với Ninh gia của chúng ta.“ Ninh Phong nói, “Nhưng Ninh Uyển Uyển nói, nàng đã tuyệt đối nắm được Dung Kỳ trong tay.
“
Tôi đóng băng.
Cô ta có thể tuyệt đối khống chế được Tiết Xán sao?
Tôi cảm thấy mình nổi da gà.
Nếu có người khác nói ra lời này, tôi có thể nghĩ là nói quá, cố ý lừa gạt bóng ma của Ninh gia, nhưng chính Ninh Uyển Uyển đã nói ra lời này, thì chúng tôi không thể bất cẩn.
Đặc biệt, tôi nhớ lại những gì Ninh Uyển Uyển đã nói trước khi rời khỏi nhà kho bỏ hoang.
Cô nói rằng cô và Tiết Xán có duyên với nhau từ chín trăm năm trước.
Có mối liên hệ nào giữa hai câu của cô ấy không?
Tôi nhìn Tiết Xán nhanh chóng, phát hiện vẻ mặt của anh ta cũng có chút bối rối.
“Tiết Xán” Tôi vội nói, “ Anh có biết Ninh Uyển Uyển, tại sao lại nói như vậy không?
Tiết Xán lắc đầu, ôn tồn nói: “Đừng quá lo lắng về cô ấy.”
Tôi có chút áy náy, vừa muốn nói làm sao có thể không lo lắng được.
Ninh Phong ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
“An Tố tiểu thư, tôi nghĩ cô phải cẩn thận Ninh Trác”
Tôi sửng sốt nhìn anh ta, còn chưa kịp trả lời, Tiết Xán ở bên phản ứng còn nhanh hơn tôi, anh ta lạnh lùng hỏi: “Tại sao?”
“Về chuyện này …” Ninh Phong vẻ mặt do dự.
Tôi biết anh ta nói với tôi và Tiết Xán chuyện này, một mặt là vì anh ta vì lòng trung thành với Ninh gia mà Ninh Gia lỡ bỏ rơi anh ta, mắt khác là vì muốn báo đáp viêc tôi đã cứu anh ta.
Nhưng dù sao anh ấy cũng trung thành với dòng họ Ninh này suốt 900 năm nên anh ấy vẫn do dự không dám nói ra những bí mật cốt lõi này.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại nghiến răng nói: “Tôi nghĩ Ninh Trác từ khi ăn linh hồn của thiếu gia tên Tạ Phong Tiêu trong khách sạn lâu đài ở Úc thì có chút không bình thường.”
Nghe được Ninh Phong nhắc tới A Viễn , tôi không khỏi càng thêm tập trung, “Sao vậy?”
Ninh Phong không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ nên miêu tả như thế nào để cho chúng tôi hiểu, anh chậm rãi nói: “Giống như là … tâm thần phân liệt…”
“Tâm thần phân liệt?“ Tôi sửng sốt.
“Phải.” Ninh Phong gật đầu, “Anh biết không, sau khi ăn linh hồn của Tạ Phong Tiêu, Ninh Trác sẽ kế thừa trí nhớ của anh ta.
Có đôi khi, tôi cảm thấy Ninh Trác có vẻ bối rối, chính vì trí nhớ Tạ Phong Tiêu vẫn là trí nhớ của Tạ Phong Tiêu.
“
Tôi hoàn toàn choáng váng.
“Là bởi vì anh ấy đã hòa linh hồn của Tạ Phong Tiêu vào linh hồn của chính mình?” Tôi đoán.
“Nhưng cho dù Ninh Trác dung nhập vào linh hồn của Tạ Phong Tiêu, mà linh hồn của Tạ Phong Tiêu đối với hắn cũng quá yếu ớt, về mặt lý thuyết, chuyện này sẽ không xảy ra.“ Ninh Phong nhìn tôi, có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói, “Và tôi nghĩ rằng tình hình này, khi anh ấy tiếp xúc với cô nhiều hơn, thì nó ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn nữa”
Tiếp xúc với tôi ngày càng nhiều, càng ngày càng nghiêm trongq ư?
Tôi choáng váng, chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa của câu này thì tôi chợt nghe thấy một tiếng nổ.
Tôi sửng sốt, cúi đầu nhận ra, chính là Tiết Xán đã bóp nát cái ly trong tay.
“Tiết Xán?” Tôi bối rối nhìn sắc mặt xanh mét của Tiết Xán.
Tôi thực sự cảm thấy dường như Tiết Xán quan tâm đến Ninh Trác hơn tôi tưởng.
Nhưng tại sao?
Vốn tưởng rằng sau bao nhiêu chuyện trước đây tôi với anh ấy đều đối với tình cảm của nhau tin tưởng, vậy Tiết Xán quan tâm đến điều gì?
Đang định hỏi thì đột nhiên thấy Hạ Lẫm đi tới cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Hạ Lẫm ngồi xuống bàn của ta rất tự nhiên, chỉ là nhìn thẳng Trình Mị Nhi, mặc kệ những người còn lại.
“Sau khi qua Mỹ, tôi sẽ cùng em làm xét nghiệm ADN.”
Hạ Lẫm bình tĩnh nói, vẻ mặt phẳng lặng như đang nói, chúng ta hãy đi Mỹ chơi.
Trình Mị Nhi lông mi run lên, nhưng cô nhanh chóng gật đầu, “Được.”
Tôi biết tuy rằng Trình Mị Nhi rất muốn mình là một phần trong một gia tộc như Hạ gia, nhưng trong lòng vẫn muốn biết mình đã thật sự tìm được gia đình mình hay chưa?
Còn tôi thì sao?
Gia đình tôi ở đâu?
Tôi đang sững sờ thì chợt nghe thấy tiếng ọc ọc.
Tôi sửng sốt, vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy là Trình Mị Nhị, người đã nôn ra hết bánh quế vừa ăn.
“ Mị Nhi , em ao vậy?” Ninh Phong vội vàng hỏi.
“Em cũng không biết.” Trình Mị Nhi nhíu mày, “Em nghĩ bánh quế này không hợp khẩu vị.
Ninh Phong cau mày nhìn bánh quế, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Mùi gì lạ vậy?“ Tôi nhìn nửa cái bánh quế còn lại trên đĩa, nó có mùi rất thơm, tôi cắt một miếng nhỏ và định nếm thử xem có gì không ổn.
“Đừng ăn!” dừng lại, Tiết Xán đột nhiên đập nát cái nĩa trong tay tôi.
Tôi sửng sốt và nhìn những chiếc bánh quế rơi xuống bàn.
Một giây tiếp theo, một điều khủng khiếp đã xảy ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...