Dưới sự dẫn dắt của Yuko, chúng tôi bước vào sân. Khoảnh sân rất rộng, núi giả và nước chảy đều rất sang trọng, nhưng ánh mắt của tôi hoàn toàn bị thu hút bởi một cây anh đào ở chính giữa sân.
Mùa hoa anh đào đã qua lâu rồi, nhưng cây anh đào trong sân này vẫn nở rộ.
Như thể nhận thấy ánh mắt nghí ngờ của tôi, Yuko nói: “Cây anh đào này được Thổ Địa phù hộ nên nó có thể nở hoa quanh năm”
Thổ Địa gì chứ, tôi đương nhiên không tin, có điều tôi cảm thấy cây anh đào rực rỡ này có chút kỳ lạ.
Đi băng qua sân, chúng tôi đến đại sảnh và thấy đã có rất nhiều người ở đó, tất cả họ đều là đàn ông mặc complet mang giày da và phụ nữ thanh nhã lộng lẫy.
Sự xuất hiện của Tiết Xán nhanh chóng khiến họ trở nên xôn xao. “Ôi chao, đây không phải Chú tịch Tiết à? Thật sự không ngờ anh lại đến buổi đấu giá lần này”
Một đám người rối rít cầm rượu đến vây quanh Tiết Xán.
Cũng khó trách họ kích động như vậy. Là Chủ tịch của Tập đoàn Tiết thị, Tiết Xán chưa bao giờ xuất hiện trong các dịp xã giao. Người muốn nịnh bợ hắn nhiều như thế, làm gì có ai muốn bỏ qua cơ hội này.
Tiết Xán bị mọi người vây quanh, tôi đứng một bên không có gì làm bèn nói với Yuko: “Phiên cô đưa tôi đến phòng của tôi trước.”
Yuko gật đầu rồi dẫn tôi đi ra sân sau.
Khi đến sân sau và đi ngang qua cây cầu đá rất đẹp, tôi chợt nghe thấy một tiếng cười duyên quen thuộc.
“Tử Hạo, anh thật là đáng ghét”
Tôi ngạc nhiên ngước lên thì thấy một nam một nữ đang ngồi ở bàn đá ôm ấp hú hí với nhau.
Là An Nhân và Lưu Tử Hạo.
Nhưng đây không phải điều khiến tôi khiếp sợ, điều khiến tôi khiếp sợ là lúc này An Nhân vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, vẫn với đôi môi anh đào, lúc cười lên để lộ hàm răng trắng chỉnh tề.
Không đúng, An Nhân mới bị thương vào tháng trước tại Úc, răng cũng bị rụng sạch, cho dù có trông răng giả thì chờ vết thương lành lại cũng không nhanh như vậy đâu nhỉ?
Tôi dừng chân, chẳng bao lâu đã thu hút sự chú ý của An Nhân và Lưu Tử Hạo.
Hai người họ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi, họ cũng sững sờ.
Lưu Tử Hạo nhanh chóng đứng dậy, lúng túng nhìn tôi: “An Tố, tại sao cô cũng ở đây?”
Kể từ chuyện nữ quỷ nhà họ Tiết và đảo M, Lưu Tử Hạo trở nên hơi kinh sợ tôi.
“Bây giờ tôi là trợ lí của Farley, anh ấy có việc nên bảo tôi đến tham gia hoạt động từ thiện lần này” Tôi giải thích.
Lưu Tử Hạo vội vàng gật đầu.
Khi nhìn thấy tôi, khuôn mặt xinh đẹp của An Nhân trở nên hơi vặn vẹo, thoáng lộ ra sự ác độc và dữ tợn.
Tôi nhìn kỹ An Nhân mới phát hiện mặt mũi của cô ta hơi khác.
An Nhân trước đây rất đẹp, nhưng bây giờ có vẻ sắc hơn, đặc biệt là đôi mắt như sóng nước mùa thu, tôi là nữ mà cũng suýt bị hớp hồn.
Chắc là tiện thể sửa thêm một chút rồi.
Tôi không bận tâm mà chỉ theo người phụ nữ mặc kimono đi đến hành lang.
Không ngờ rằng khi tôi đi ngang qua An Nhân, cô ta khinh thường cười khẽ một tiếng.
“Tham gia hoạt động kiểu này mà lại än mặc như vậy, ai mà không biết sẽ tưởng chị tới để ăn xin đấy”
An Nhân không hề có ý định giấu giếm âm lượng, mặt tôi hơi cứng đờ.
Tôi cử nghĩ mình sẽ tham gia với tư cách là trợ lí của Farley nên chỉ mang theo vài chiếc áo sơ mi trằng và quần tây.
Còn những món quần áo, túi xách và giày hàng hiệu, tôi đã đóng hộp chúng và sẽ trả lại cho hắn khi tôi rời khỏi chung cư.
Tôi nhìn về phía An Nhân mới phát hiện cô ta mặc đồ cực kỳ sang trọng.
Chiếc váy dài đính kim cương bó sát vóc dáng nuột nà của cô ta, trông vô cùng gợi cảm và nóng bỏng.
Ngược lại, mặc dù áo sơ mi trẳng tôi gọn gàng, nhưng trông tôi như một người phục vụ bưng bê cho cô ta.
An Nhân càng cười đắc ý hơn.
“Còn nữa, An Tố, chị có biết rằng trong buổi đấu giá này, mỗi người khách nữ đều phái quyên góp một thứ để bán đấu giá, không biết chị quyên góp thứ gì?” Cô ta nở nụ cười châm chọc: “Chị đừng làm mất mặt của Farley đó nha”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Răng tốt rồi miệng mồm cũng trôi chảy hơn nhỉ”
Một câu ngắn của tôi lập tức khiến An Nhân nhớ lại ký ức khủng khiếp ở Úc. Ngay sau đó, cô ta tái mặt đi và không thể thốt lên nối một câu.
Tôi chẳng muốn để ý tới cô ta nữa, mà đi theo Yuko bước lên hành lang.
Tòa nhà này rất cũ, Mặc dù nó được bảo trì rất tốt, nhưng khi tôi giẫm lên vẫn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của tầm ván gỗ.
Đáng sợ thật.
Phòng của tôi là căn phòng nằm cuối hành lang. Sau khi bước vào, Yuko đột nhiên lấy một cái hộp giấy đẹp đẽ từ trong ngăn kéo và mở ra, bên trong nó là một chiếc váy dài màu xanh nhạt.
“Đây là chiếc váy mà anh Farley đã nhờ chúng tôi chuẩn bị cho cô” Yuko ngồi xổm xuống “cô hãy thay đồ rồi tôi sẽ trang điểm làm tóc cho cô”
Tôi trợn mắt ngoác mồm.
Cứ tưởng tôi sẽ bị xấu mặt, không ngờ Farley đã chuẩn bị giúp tôi. Tôi thay chiếc váy dài đó rối nhìn vào gương, sau đó sững sờ.
Tôi không ngờ chiếc váy do Farley chuẩn bị lại hợp với tôi đến thế.
Dù là kích thước hay khí chất, nó đều như được thiết kế riêng cho tôi.
Yuko lập tức quỷ phía sau tôi và làm tóc cho tôi.
Cô ấy rất khéo tay, chỉ chốc lát, một búi tóc đẹp đã hoàn thành.
Sau đó, cô ấy lấy ra một vài sản phẩm trang điểm và bôi tứ tung lên mặt tôi.
Sau khi mọi thứ kết thúc, đến tôi cũng ngạc nhiên khi thấy mình trong gương.
Mặc dù sau khi quen Tiết Xán, tôi đã từng mặc rất nhiều quần áo đẹp, nhưng váy đầm long trọng và kiểu trang điểm sắc sảo như thế này, tôi mới được thử lần đầu.
Tôi cũng có chút không nhận ra mình.
Lúc này, Yuko lại lấy một chiếc hộp nhung khác ra khỏi ngăn kéo.
“Đây là vật phẩm đấu giá mà anh Farley chuẩn bị cho cô” Cô ấy mở hộp và nói.
Bên trong hộp là một sợi dây chuyền kim cương tinh xáo, vừa nhìn là biết nó có giá trị không nhỏ.
Tôi không thể không cảm khái, Farley thực sự quá chu đáo. Nhưng tôi vốn là thay mặt anh ấy tham gia, món đồ quyên góp này tất nhiên cũng được ghi lại dưới tên anh ấy.
Nghĩ đến điều này, tôi nhận lấy không chút khách khí.
Bốn giờ chiều, buổi đấu giá bắt đầu.
Tôi bước trên đôi giày cao gót, cố giữ mình không bị lắc lư và đi thẳng đến hội trường đấu giá.
Hội trường đấu giá nắm trong căn phòng ở trung tâm sân. Ở lối vào, một vài nhân viên đang thu nhận các vật phẩm đấu giá được quyên góp, mọi người xếp hàng ở đó.
Tôi đứng vào hàng ngũ, mới chờ không bao lâu, một tiếng kêu ngạc nhiên bỗng vang lên từ phía sau.
“An Tố?”
Tôi quay đầu lại, khi thấy người đang bước tới thì tối sầm mặt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, tôi không ngờ mình lại gặp An Nhân và Lưu Tử Hạo.
An Nhân nhìn đăm đăm vào bộ váy trên người tôi, cô ta trợn mắt ngoác mồm, Lưu Tử Hạo cũng sững sờ.
Tôi quay đầu lại và không có ý định để ý bọn họ, nhưng An Nhân rõ ràng sẽ không buông tha cho tôi.
“An Tố, không ngờ cô còn một chiêu này đó?” Cô ta lạnh giọng trào phúng, trong mắt tràn đầy ghen ghét: “Chí là một trợ lí thay mặt công ty đến tham gia đại hội đấu giá mà lại mặc như thế này, rõ ràng là để trêu hoa ghẹo nguyệt đây mà”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...