Chương 1130: Bị vây giữa đàn sói
Edit by Hoang Lan Tran
Ta cho lạc đà uống mấy ngụm nước, lại cho mình uống mấy ngụm nước, đem lượng nước không còn nhiều trong ấm đưa cho Tiết Phong.
“Nhìn ngươi kìa, cái gì cũng không mang lại dám đi vào sa mạc, ngươi xác định ngươi không phải đến tìm cái chết sao?”
Ta rất hiếu kì, đoạn đường này làm thế nào mà Tiết Phong đi đến được đây, không có nước không có đồ ăn, là dựa vào nghị lực hay là do ăn không khí?
Tất cả đều không ai biết.
Cho đến khi Tiết Phong nói nước cùng đồ ăn đều bị gió cát cuốn đi, ta mới ha ha cười hai câu.
“Vậy ngươi tại sao phải đi vào sa mạc? Hạ Lẫm cùng Tiết Xán bọn họ chẳng lẽ không ngăn cản ngươi? Không biết đây là ngươi đi chịu chết sao?”
Câu nói này hỏi thành lời, ta định rút lại, luôn có cảm giác không nên hỏi như vậy.
Nhưng sau khi nghe được Tiết Phong trả lời, ta lúng túng cúi đầu nhìn lông trên người lạc đà Bảo nhi, không biết nói cái gì cho phải.
Ta không nghĩ tới Tiết Phong trực tiếp trả lời ta như vậy: “Ta muốn đuổi theo, mang ngươi trở về.
Luôn có cảm giác ngươi đi lần này, liền sẽ không quay lại nữa.
Ta không nghĩ rằng chúng ta mọi người về sau đều chỉ có thể thành người lạ, thậm chí vĩnh viễn không gặp được loại quan hệ đó, nhất là ta, không nỡ bỏ ngươi.”
Ta cúi đầu nhìn lạc đà lông ngắn, giả vờ như nghe không hiểu lời Tiết Phong nói, ra hiệu cho hắn, chuyến này đến sa mạc lựa chọn duy nhất là cái chết.
“Trở về đi, trong sa mạc không thích hợp với nam nhân như ngươi, sinh sống lâu dài tại đô thị cỏ xanh như tấm đệm.
Gặp phải Bão cát cũng chỉ là sa mạc đưa cho ngươi sự trừng phạt nho nhỏ, đằng sau sẽ còn có sự trừng phạt càng nguy hiểm hơn của tự nhiên, đất đá trôi, cát đá đóng băng, rắn ra khỏi hang, chim ưng ngốc săn mồi, đàn sói bao vây tấn công.
.
.
Đây đều là những hiện tượng đáng sợ.”
Ta dùng giọng điệu đe dọa đem những chuyện sẽ xảy ra khuyên Tiết Phong.
Nhưng trên thực tế, trừ bão cát, đất đá trôi, cát đá băng liệt, mấy cái hiện tượng khác cũng chỉ là lúc bọn chúng đói bụng đến mức hoảng sợ mới có thể ra khỏi hang, xác suất không lớn, nhưng là một khi gặp được, trở thành món ăn trong mâm là điều chắc chắn.
Cho dù không chết, cũng sẽ bởi vì trong sa mạc khí trời ác liệt mà biến thành thây khô.
.
.
Ta hi vọng Tiết Phong sẽ biết khó mà lui, sau đó bằng sự hiểu rõ về sa mạc của ta, có thể giúp hắn tìm một ít nguồn nước, giúp đỡ hắn trở về.
Thế nhưng, ta an ủi hắn nhưng trong đáy mắt Tiết Phong lại biến thành ta đang xua đuổi cùng chán ghét hắn.
“Đóa Nhã, những chuyện này ta hoàn toàn không sợ, ta đã có thể đi vào sa mạc, tự nhiên là nghĩ tới ngàn vạn loại khả năng, tử vong cũng không đáng sợ, đáng sợ là đáy mắt ngươi trừ Hạ Lẫm, ai cũng không tồn tại được.
Cho ta cơ hội một lần không tốt sao, hắn đã đi qua sa mạc, ta tự nhiên cũng có thể.
Huống chi, hắn đã lựa chọn từ bỏ ngươi, dù cho hắn từ bỏ ngươi, ngươi cũng không muốn lựa chọn những người khác sao?”
Tiết Phong rất ít khi ở trước mặt ta lộ vẻ xúc động như thế, nói ra những lời này, bên trong bao hàm dày đặc tình cảm, ta thế nào lại xem nhẹ, cũng ngăn cản không được, hắn cảm mến mình.
Nhưng là, giống như hắn nói, trong mắt ta, trong lòng lại là chỉ có Hạ Lẫm.
Ta đích xác không muốn lựa chọn người thứ hai vào ở trong lòng ta.
Lại thêm, hiện ở loại tình huống này cũng không phải là để nói chuyện nhi nữ tư tình, Tiết Phong hỏi ta như vậy, ngược lại là nhiều cảm giác thúc ép, tra hỏi.
“Tiết Phong, bây giờ không phải là lúc để những chuyện tình cảm này.
Ta hi vọng ngươi hiểu rõ, ta là vì muốn tốt cho ngươi.
Trời vừa sáng, ngươi liền đi đi.
Nước và thức ăn ta sẽ chuẩn bị cho ngươi thật tốt.”
Ta cảm thấy vẫn là muốn cùng Tiết Phong dứt khoát cắt đứt, nếu không, chuyện này sẽ chỉ hại chết Tiết Phong sớm thôi.
Nhi nữ tư tình cái gì, đều để nó gặp quỷ đi thôi.
Ta đứng lên, chuẩn bị phân phối đồ ăn, sau đó đi tìm nguồn nước cho Tiết Phong.
May mà ta có hai cái ấm nước, không đến mức cho hắn rồi, mình sẽ không có cái nào để dùng.
Chỉ là ta vừa đứng lên, sau lưng Tiết Phong bỗng nhiên giữ chặt cánh tay của ta, ra sức kéo một phát, liền nghĩ đem ta kéo vào trong ngực của hắn.
Nhưng ta lẽ nào vẫn là người yếu đuối như trước kia, ta dùng linh lực cố định thân thể của mình, sau đó quay đầu ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiết Phong.
“Tiết Phong, làm phiền ngươi lý trí một chút!”
“Ta lẽ nào còn chưa đủ lý trí? Vẫn là ngươi chỉ thích Hạ Lẫm như thế, mỗi ngày mỗi đêm đối với ngươi một bộ mặt lạnh, hờ hững lạnh lẽo như vậy ngươi mới thích sao? Chẳng lẽ nữ nhân các ngươi thích cảm giác khóc lóc van nài rồi bám lấy nam nhân lạnh lùng sao, vẫn là.
.
.”
Tiết Phong dường như mất khống chế, nói ra càng ngày càng khó nghe.
Ta nghe được một bụng đều là lửa giận, ta đã bỏ qua không tính toán với hắn, hắn còn muốn bám lấy ta, một bàn tay ta tát tới.
“Đủ rồi, Tiết Phong, ngươi trước kia không phải như vậy.”
Trước kia Tiết Phong, ta cũng không biết hắn đối với ta lộ ra bao nhiêu tình cảm.
Làm sao từ ngày đó trở đi, tình cảm của hắn cứ như vậy làm ta cảm thấy bất an?
Là hắn kiên nhẫn thật lâu, hay một mực biến thái như vậy?
Những điều này ta đều không thể nào biết, ta rõ ràng nhất là, ta phải thừa dịp trời còn chưa sáng, ta phải đem hắn đi.
Thế nhưng là ta có ý tốt, bị ta tát một cái, bộ dáng Tiết Phong cũng không thanh tỉnh chút nào, còn muốn quấn lấy ta.
“Đóa Nhã, ta không nghĩ dạng này, ta chỉ là rất muốn để ngươi tiếp nhận ta, mỗi lần đều chỉ có thể ở sau lưng nhìn thấy ngươi cùng Hạ Lẫm, hắn đối với ngươi lạnh lùng, ngươi còn chìu chuộng như theo đuổi, mà ta lại giống như ngươi bị ngươi coi nhẹ.
Ta muốn làm một nửa khác của ngươi, mà không phải đi theo phía sau ngươi, bị ngươi gọi là tiểu sư phụ, ta.
.
.”
Ta đưa tay ngăn Tiết Phong còn muốn nói tiếp, bỗng nhiên sắc mặt hắn nghiêm túc quỳ xuống đất, mang tai bị tổn thương áp sát xuống đất cát.
Trong lỗ tai truyền đến âm thanh từng tốp động vật chân chạy trên cát đá.
Tốc độ rất nhanh, rất mãnh liệt, tựa hồ chạy đến nơi này của chúng ta.
Ý thức được điểm này, ta tối sầm sắc mặt ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiết Phong còn chuẩn bị moi tim móc phổi ra nói với ta.
“Ngươi không phải vẫn nghĩ ở lại sao, hiện tại tốt rồi, không muốn ở lại cũng khó khăn.”
Tiết Phong đột nhiên nghe được ta nói như vậy, còn chưa kịp phản ứng hỏi lại.
Ta đã dắt lạc đà, nhanh chóng chạy ngược lại hướng của những động vật kia.
“Đàn sói sa mạc tấn công, chúng ta nếu không chạy liền sẽ thành món ăn trong mâm của chúng, chạy mau!”
Ta nhìn Tiết Phong còn không có ý thức nguy hiểm, hô lớn tiếng, cưỡi lên lạc đà, thuận tay kéo theo Tiết Phong, nhanh chóng theo hướng tây bắc chạy thoát thân.
Sợ cái gì, đến cái đó, không thể không nghĩ về điều đó.
Ta mới vừa rồi còn vì dọa Tiết Phong sẽ gặp phải đàn sói tấn công, không nghĩ tới thật đúng là ta miệng quạ đen.
Đã thật sự xảy ra.
Chạy một mạch, ta không dám quay đầu nhìn lại.
Nhưng mệnh chúng ta đã định sẽ gặp tai kiếp này, tốc độ lạc đà có chạy nhanh đến đâu, cũng trốn không thoát sự bao vây và tấn công của đàn sói.
Đêm tối trong sa mạc, từng đôi mắt sói màu xanh biếc lom lom nhìn chằm chằm chúng ta đang bị bọn chúng vây quanh ở giữa.
“Sói sợ lửa, Đóa Nhã đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Mới vừa rồi Tiết Phong còn bị ta đẩy lên sau lưng, lâm nguy không sợ dùng phù lục tạo ra vô số đám lửa nhỏ bay phía trên đàn sói.
Nhìn thấy lửa sáng, đàn sói đột nhiên e sợ lui về sau, ta hỏi được điểm yếu quan trọng cực kỳ đáng ngờ.
“Tiết Phong, đám lửa này của ngươi cố gắng có thể giữ được bao lâu?”
“.
.
.
Toàn bộ phù lục của ta đều dùng hết rồi, trong túi trống không, theo tốc độ cháy này, khoảng một giờ sẽ tắt.
.
.”
Tiết Phong đột nhiên cảm giác được tự mình làm một việc không sáng suốt, khi hắn khởi hành, hắn cũng không biết sẽ bị đàn sói bao vây tấn công, cũng không nghĩ tới phải mang theo bao nhiêu phù lục mới đủ, chỉ là theo thói quen mang theo mấy cái.
Không nghĩ tới mấy cái phù lục này vừa mới gặp nguy hiểm, liền hết rồi .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...