Lời nói uy nghiêm của Tiết Phong đột nhiên vang lên, cả phòng đều chìm trong suy nghĩ.
Tuy rằng không biết nhiều về ma quỷ, nhưng mấy tháng nay tôi bị Hạ Lẫm và Tiết Phong ảnh hưởng.
Tôi hiểu được ít nhiều những kiến thức về quỷ, oán quỷ, sắc quỷ, quỷ đói...
Bọn hắn lại hung tàn, chí ít tại dương gian thời điểm không có nhận qua quá lớn nguy cơ gặp trắc trở.
Nhưng là chết thảm quỷ, liền giống với trước đó chúng ta tại thành phố lớn bên trong gặp phải nữ âm quỷ Hàn Linh Linh.
Edit by Như Oanh
Nộ khí, oán khí giá trị bay thẳng đỉnh đầu, một khi bộc phát liền không phải là chết tức đừng.
Mộ Kỳ Anh cùng Dung Đức kết cục chính là chứng minh tốt nhất.
Ta ngũ quan khó coi vặn cùng một chỗ, đối với chết thảm quỷ, vẫn là ôm đứng xa mà nhìn thái độ.
Nhưng là hiện tại ta nhưng lại không thể không lại đối mặt, ai bảo ta vô tội bị cuốn vào toái thi án, một cọc linh dị tính vụ án.
Ta bối rối nhìn Lâm Phong bị Tiết Phong chuyển đến trên giường bệnh, nhíu mày hỏi hai người bên cạnh.
"Biết rõ ngọn nguồn của vụ án là một ma nữ bi thảm, chúng ta nên nói cho cảnh sát, hay tự mình điều tra?"
Xét cho cùng, trường hợp này là một quan điểm của con người về việc vượt qua mặt trời.
Điều tôi bối rối là có nên tiến hành hay không.
“Vụ án nhất định phải điều tra, phải diệt quỷ.
Đây là trách nhiệm của chúng ta.” Tiết Phong tỉ mỉ trở lại, đồng thời liếc nhìn Hạ Lẫm đang nhíu mày, “Sao vậy? Hạ Lẫm, ngươi làm sao vậy.
đang suy nghĩ? "
Nghe được Tiết Phong giọng hỏi, ta cũng quay đầu nhìn Hạ Lẫm, phát hiện anh sờ sờ cằm, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có lúc ngưng trọng, có lúc lo lắng.
Hạ Lẫm chú ý tới ánh mắt của ta nhìn chằm chằm Lâm Phong trên giường: "Ban đầu, trưởng cục Điền Trà trấn đã cho ta thời hạn bốn ngày, mới cho ta thả Đoá Nhã tại ngoại.
chúng ta đến bây giờ lại chỉ bắt được nữ quỷ hư ảnh, tiến độ rất tồi tệ."
Những lời nói của Hạ Lẫm vô tình là một tia sáng cho tôi, tôi nghĩ rằng mình sẽ được an toàn một khi được tại ngoại.
Edit by Như Oanh
Tôi hoàn toàn không biết về thời hạn bốn ngày.
Giờ ma nữ giết người không biết đang ở đâu, hai người lần lượt chết, không đếm xuể, những ngày tốt đẹp của tôi lại sắp kết thúc.
Ta sờ sờ đầu lớn, có chút suy sụp.
"Chiếu vào dạng này tiến độ, hai ngày sau ta liền có thể trực tiếp tự mình về đồn cảnh sát đợi."
Ta chết lặng miệng mở rộng lúc mở lúc đóng, trong đầu không tự chủ được xuất hiện những tên tù nhân trong nhà tù nữ kia.
Trước đây bọn họ gián tiếp đẩy ta cho Nghiêm Thiếu kia, nhưng trong lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi, tuy rằng có vẻ mất khống chế mà đánh hắn một trận, nhưng dù sao cái này cảm xúc mất khống chế là không phải ta nói là được, ai biết lần sau ta còn có thể hay không tự bảo vệ được mình, lại có thể tiếp tục mất khống chế.
" "Ta sẽ không để cho cô lại đi vào."
Vừa nói xong lời nói, hiếm thấy Hạ Lẫm cùng Tiết Phong vô cùng có ăn ý đáp lại ta mờ mịt luống cuống.
Đồng thanh đáp lại, tôi sững sờ, hai người xung quanh không ngờ người kia cũng trả lời như vậy.
Hai người đàn ông không biết hoạt động tâm lý của họ là gì, sau khi nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu với đôi mắt đen khác nhau, họ đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi với vẻ hiểu biết.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói quan tâm, an ủi của Tiết Phong: "Bình tĩnh đi, đừng lo lắng, sau bao nhiêu lần Sinh Tử, cô đều không sao cả.
may mắn ông trời chiếu cố cô, sự việc lần này cũng sẽ gặp dữ hóa lành."
Khi Tiết Phong nhắc tới chuyện này, vẻ mặt phảng phất vẻ là lạ.
Ta biết anh nói điều này có phải là tận lực để ta nhớ tới mỗi lần ta gặp nạn, không có có bọn họ bên người thời điểm, linh lực kiểu gì cũng sẽ đột nhiên mạnh lên, lấy một chọi mười.
Edit by Như Oanh
Nhưng nghĩ kỹ lại, về sau Tiết Phong không phải loại người như vậy, sự sốt ruột trong lòng cũng giảm bớt một chút.
“Hi vọng.” Ta chua xót nhún vai, tiếp tục hỏi bọn họ kế tiếp dự định làm cái gì.
“Lâm Phong ác mộng nếu là cùng nữ quỷ chết thảm có duyên cớ, vậy chúng ta có thể khóa chặt nữ quỷ là lọt vào vũ nhục đến chết, như vậy tiếp xuống chúng ta từ chỗ nào phương bắt đầu? Trực tiếp nhiều lần lấy được nàng còn phải chờ đều ban đêm, ban ngày liền sẽ bị lãng phí."
Tôi vắt óc suy nghĩ về những vấn đề này, và tôi nghĩ tôi sẽ chờ đợi vụ án vào ban đêm.
“Từ lời cô nói, đương nhiên sẽ uổng phí.” Lời nói của Hạ Lẫm vẫn ngắn gọn như đinh đóng cột trên đầu, “Biết họ đã chết như thế nào, chúng ta có thể điều tra những vụ hiếp dâm tập thể nhiều người trong quá khứ thông qua cục cảnh sát lưu trữ.
Hãy giải quyết vụ án hình sự rõ ràng của cô trước.
"
Ta bị Hạ Lẫm xấu hổ mắng, cũng may cuối cùng hắn đổi chủ đề.
Anh ấy nói đúng, hiện tại việc quan trọng nhất là xử lý các vụ án hình sự - vụ án tử thi.
Lâm Phong, là nhân chứng duy nhất còn lưu lại ký ức, có thể chứng minh ta vô tội, rốt cuộc chúng ta cũng không xóa trí nhớ của hắn khỏi trải nghiệm ma quái đêm qua.
Nhưng hiện tại Lâm Phong tâm tình không ổn, đến đồn cảnh sát cũng không giải thích rõ ràng với mình, có lẽ nếu mất khống chế sẽ bị cảnh sát coi như rối loạn tâm thần.
Vì vậy, ba người chúng tôi nhất trí quyết định tự mình điều tra kho lưu trữ của sở cảnh sát.
Chỉ cần điều tra những cái chết thương tâm trong quá khứ liên quan đến ma nữ, chúng tôi có thể theo dõi để tìm ra hung thủ, và bắt được những kẻ đã hại ma nữ..
thậm chí có thể tấn công ma nữ một cách bí mật.
Bởi vì chúng tôi cảm thấy rằng vì ma nữ ở đây để trả thù, mục tiêu tiếp theo của cô ấy vẫn sẽ là những kẻ cưỡng hiếp / hiếp dâm đã làm tổn thương cô ấy.
Đồn cảnh sát.
"Lại là các ngươi! Giết sư huynh của chúng ta cũng không tính, nhưng ta muốn vào lưu trữ của chúng ta điều tra, nằm mơ!"
Ngay khi người cảnh sát đang làm nhiệm vụ nhìn thấy một vài người trong chúng tôi vào đồn, anh ta sẽ không bình tĩnh nhắc đến hàng chục cảnh sát đã hy sinh khi làm nhiệm vụ đêm qua.
Tôi cũng rất tiếc cho cái chết của họ, nhưng tôi cảm thấy rằng hầu hết những cái chết của những người đó là do lòng tham sống sợ chết của họ, nếu họ trung thành để chiến đấu chống lại ma nữ, họ sẽ không kết thúc ở điểm tự tử và chết.
Ngay khi tôi và Hạ Lẫm đem hồ sơ phòng hồ sơ điều tra ra, lần này bọn họ còn không cho Hạ Lẫm mặt mũi.
Edit by Như Oanh
Liền liền đồn cảnh sát cục trưởng đều lựa chọn đóng cửa không gặp, đủ thấy bọn họ đối lần này thương vong cảm thấy không vui cùng đau lòng.
"Tiếp tục như vậy, chúng ta chẳng phải là muốn không công mà lui?"
Tôi quan tâm kiểm tra phòng hồ sơ lần này hơn Hạ Lẫm và Tiết Phong.
Nếu tôi không tìm được thông tin gì thì làm sao tôi có thể tìm lại được sự trong sạch của mình?
Tôi phải đi bộ ngoài cổng đồn cảnh sát.
Bây giờ là 9:29 sáng ngày thứ ba của thời hạn quy định, và chúng tôi không tìm thấy gì trong hồ sơ.
"Đoá Nhã, ngươi đừng chuyển, chuyển chúng ta choáng đầu, chính ngươi cũng phiền, bình tĩnh một chút, chúng ta cùng một chỗ suy nghĩ hạ cái tiến trình."
Giọng nói trầm ngâm của Tiết Phong vang lên bên tai tôi.
Tôi quay đầu nhìn Tiết Phong với ánh mắt ảm đạm, nở nụ cười gượng "Tôi đã cố gắng bình tĩnh, nhưng có vẻ rất khó khăn."
Đều thành ra như vậy, ta thực tế không cười nổi.
Trong lòng tôi như bị một tảng đá lớn đè lên.
Edit by Như Oanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...