Edit by Hoang Lan Tran
Ta ăn sáng xong, tự bản thân đi vứt rác, bất ngờ chính là nhìn thấy Hạ Lẫm mang theo một hộp giữ nhiệt hướng ta đi tới.
Ta kinh ngạc nghiêng cổ, thế mà nhìn thấy hắn hướng ta giơ hộp giữ nhiệt trong tay hắn lên.
Sau đó ta nghe được Hạ Lẫm mất tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm một mình: "Lúc đụng phải Tiết Phong, hắn bảo ta đưa cho ngươi bữa sáng, này, tiếp lấy.
"
Ta nghe lời nói và cử chỉ không được tự nhiên của Hạ Lẫm, ta trả lời chỉ nhìn chằm chằm hắn đưa bữa sáng tới.
Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái, Tiết Phong không phải vừa đưa cho ta lúc sáng sớm sao, nơi nào còn nhờ Hạ Lẫm đưa bữa sáng cho ta nữa?
Đây không phải tự mâu thuẫn sao?
Ta cau mày, không có tiếp nhận bữa sáng trong tay Hạ Lẫm, luôn cảm giác là hắn đã đưa lầm người.
"Bữa sáng, Tiết Phong đã đưa qua cho ta rồi, ngươi có đưa lầm người không.
"
Đối diện không khí bỗng nhiên trì trệ, hộp giữ nhiệt dừng lại giữa không trung, bỗng nhiên lúng túng bất động giữ nguyên tại chỗ rất lâu.
Ngay khi ta nghĩ là Hạ Lẫm sẽ rút tay về, đem hộp giữ nhiệt đưa đến người nên tặng, tay hắn bỗng nhiên động.
Mà ta ngạc nhiên chính mắt trông thấy Hạ Lẫm đem hộp giữ nhiệt trực tiếp hướng thùng rác lân cận ném vào trong.
"Ngươi làm gì vậy? Không ăn cũng không nên chà đạp lương thực như vậy chứ.
"
Ta mới vừa rồi còn bởi vì không có cơm ăn thật đáng thương, hắn ngược lại trực tiếp lãng phí hết cũng không lấy ra ăn.
Đây là có bao nhiêu chán ghét ta tồn tại?
Đáy lòng ta một trận chua xót, liền níu lấy hộp giữ nhiệt mà Hạ Lẫm muốn ném, giật lấy.
"Không ăn cũng không thể ném, ta thay người mà ngươi quan tâm ăn nó.
"
Trong ánh nhìn chăm chú quỷ dị của Hạ Lẫm, ta từng ngụm nuốt vào cháo trứng muối thịt nạc mà hắn mua.
Nóng hổi mới ra lò, rất thơm ăn thật ngon, đáng tiếc ta không cảm giác được bất luận cái gì ấm áp, chỉ vì hắn tặng người cũng không phải ta.
Lúc ta nghiêm túc ăn bữa sáng Hạ Lẫm tặng, nơi vắng vẻ bên trong, bóng người nào đó cảm xúc sa sút chống đỡ ở trên tường, con mắt nhìn chằm chằm dưới mũi chân, không biết đang suy nghĩ cái gì, thần sắc phức tạp mà cô đơn.
"Mộng Dao, Mộng Dao! Bác sĩ, bác sĩ! "
Đột nhiên, Ninh Mộng Dao trong phòng bệnh, Lục Tuyết Nga thức canh một đêm không ngủ, hốt hoảng kêu lên.
Nghe được tiếng kêu của cô ấy, ta cùng Hạ Lẫm tuần tự tiến vào phòng bệnh.
Lục Tuyết nga một lòng quan tâm đến nữ nhi, lần này ngược lại không có cẩn thận chú ý đến ta, lo lắng nhìn chằm chằm Hạ Lẫm: "Vừa mới thấy ngón tay Mộng Dao cử động, ngươi giúp ta nhìn xem có phải là sắp tỉnh lại rồi không.
"
Hạ Lẫm cho Ninh Mộng Dao làm kiểm tra đơn giản, trên mặt vẻ lo lắng dần dần chuyển nhạt.
Sau đó ta nghe được Hạ Lẫm thở một hơi dài nhẹ nhõm bình tĩnh đáp lại: "Bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, không có gì bất ngờ xảy ra, sau hai giờ, Ninh Mộng Dao liền sẽ tỉnh lại.
"
Hạ Lẫm một lòng giải quyết việc chung, đối với Lục Tuyết Nga một chút cũng không có lấy thế gia trưởng mà nói chuyện.
Tại cửa khi hắn đang nói chuyện, tầm mắt của ta không thể nghi ngờ nhìn thấy từ cổng tiến vào thân ảnh, nhìn kỹ, không nghĩ tới người mà buổi tối hôm qua kém chút bị bắt đến Hạ Cảnh Viêm.
Tạm thời không đề cập tới việc hắn vì sao nửa đêm lại vào trong bệnh viện, liền nói chuyện lúc trước hắn bò vào Hạ Gia cũng có thể thấy được, người này không phải người tốt.
Ta tại chỗ liền phải gọi Hạ Cảnh Viêm, Hạ Lẫm đã nhanh hơn ta gọi tên Hạ Cảnh Viêm.
"Hạ Cảnh Viêm, ngươi tới làm cái gì?"
Hạ Cảnh Viêm? Nguyên lai hắn tên đầy đủ gọi là Hạ Cảnh Viêm!
Quả nhiên hắn là thân thích của Hạ Lẫm, mà lại nhìn hai người bọn họ gặp mặt, trong không khí tràn ngập sóng ngầm.
Ta không khó nhận ra hai người bọn họ quan hệ là tệ bao nhiêu.
"Ngươi nói ta xem tới làm cái gì? Anh họ tốt của ta, ngươi đưa ta di thể của đại ca, ta đương nhiên là mời ngươi đến tham gia tang lễ, cũng không biết ngươi có dám tới hay không! Dù sao cũng là ngươi tặng ta đại ca!"
Hạ Cảnh Viêm lần này đến bệnh viện, quả nhiên là không có chuyện tốt.
Trong lời nói có hàm ý không tốt, còn chữ chữ lộ ra hàm nghĩa là Hạ Lẫm hại chết đại ca hắn.
Ta dù cho không thông minh, cũng có thể từ trong câu chữ của hắn đoán ra một hai sự tình, càng là hiểu rõ Hạ Cảnh Viêm hẳn là bị mất đi người anh ruột Mộ Kỳ Anh.
Đối mặt Hạ Cảnh Viêm kẻ đến không thiện, Hạ Lẫm so với hắn sóng ngầm mãnh liệt, ngược lại bình tĩnh rất nhiều.
"Dám, vì cái gì không dám? Ngươi đi trước, ta quay đầu liền đến.
"
Hạ Lẫm giống như đuổi người xa lạ, hướng phía Hạ Cảnh Viêm khoát khoát tay, đối với tối hôm qua tại trong bệnh viện nhìn thấy chuyện của hắn không hề đề cập tới.
Ta không rõ Hạ Lẫm vì cái gì không đề cập tới chuyện tối ngày hôm qua, nhưng là ngẫm lại hắn hẳn là có ý nghĩ riêng, liền cũng không thắc mắc một câu nào về chuyện tối hôm qua tại phòng chứa thi thể.
Hạ Lẫm không đề cập tới, Hạ Cảnh Viêm mừng rỡ thanh tĩnh, nhưng cũng không có dễ dàng như vậy cho qua.
Nhưng hắn vừa dự định nói chút gì, lại đến chế nhạo Hạ Lẫm, cửa phòng bệnh vang lên tiếng y tá.
"Sáng sớm không được lớn tiếng ồn ào trong bệnh viện, trong phòng bệnh trừ bác sĩ, xem bệnh, người nhà không được quá hai người.
”
Nghe xong y tá nói như vậy, Hạ Cảnh Viêm lập tức ngậm miệng lại, dù sao bệnh viện Hạ Gia này cũng có bọn hắn một đời cố gắng, ồn ào ra thanh danh không tốt là mình tổn thất.
Ta do dự một chút, từ trong phòng bệnh lui ra trước
Sau đó trừ Lục Tuyết nga, những người khác đều rời khỏi phòng bệnh.
Ngược lại tất cả đều đi, trong hành lang trở nên náo nhiệt.
Nguyên lai mới vừa ở chúng ta đều xâm nhập phòng bệnh, trong hành lang đã chất đầy người, mà trong những người kia lại không bao gồm bệnh nhân, ngược lại là Ninh Gia từ hôm qua đến bây giờ vẫn hùng hổ dọa người, một đám người nói người nhà họ Hạ hại Ninh Mộng Dao trúng độc lá ngao.
Hạ Lẫm vừa từ trong phòng bệnh đi ra, bốn phương tám hướng liền xuất hiện ký giả truyền thông, vây quanh Hạ Lẫm nhắc lại sự kiện hạ độc, thậm chí còn chỉ về hướng ta.
"! Hạ tiên sinh, đây có phải hay không chính là người cùng ngươi một chỗ mưu hại Ninh Gia Tôn tiểu thư? Xin chào, tiểu thư, xin hỏi ngươi tên là gì? Cùng Hạ tiên sinh là quan hệ như thế nào? Các ngươi là tại sao biết nhau, cùng một chỗ hợp mưu hạ độc? Làm hạ độc người, ngươi là thế nào nhẫn tâm đối vừa đầy 20 tuổi Ninh Mộng Dao tiểu thư hạ độc? Nhìn hình dạng của ngươi dường như cũng không lớn, tâm tư làm sao lại ác độc như vậy? Ngươi xứng đáng dưỡng dục cha mẹ của ngươi cùng gia đình sao? Các ngươi có phải hay không ra ngoài cái nguyên nhân không đứng đắn gì mà làm ra chuyện thương thiên hại lý! "
Microphone của phóng viên chen đến trước mặt ta, ta căn bản ngay cả cự tuyệt thỉnh cầu cũng không kịp, đối phương chính là một trận liên tiếp đặt câu hỏi.
Lời nói của các phóng viên giống như những mũi kim châm, đâm ta khó lòng phòng bị.
Ta ngay cả trả lời thế nào đều không tốt, liền bị công khai xử lý tội lỗi thành cặn bã xã hội.
Ta cơ hồ chưa bao giờ bị phê bình như thế, trong lúc nhất thời thế mà gấp đến độ nói không ra lời.
"Tiểu thư, ngươi trầm mặc có phải hay không là ngươi chột dạ rồi? Cho nên ngươi lựa chọn ngầm thừa nhận? Ngươi đến bây giờ đều không có bị bắt bỏ vào ngục giam, có phải là! "
Nữ phóng viên lời còn chưa nói hết, liền bị Hạ Lẫm lạnh lùng cắt ngang.
"Chuyện hoàn toàn là bịa đặt không có thật, ngươi còn muốn hỏi tới khi nào.
Tần phóng viên.
" Hạ Lẫm lời nói sau khi nói đến đây, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía không biết từ lúc nào moi ra truyền thông vòng vây bên ngoài Hạ Cảnh Viêm, "Ta cảm thấy các ngươi nên hỏi chính là vị tiên sinh kia, hắn có trong hồ sơ khi sự việc phát sinh, thế nhưng là hắn lại hành tung quỷ dị xuất hiện tại sân sau của Hạ Gia.
"
Edit by Hoang Lan Tran.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...