Edit by Như Oanh
Vẻ mặt Hạ Lẫm rất nghiêm túc, giống như đang kìm nén một cảm xúc nào đó, nhìn tôi cũng nghiêm khắc, nhưng lại có một loại đau đớn khiến tôi cảm thấy không thể diễn tả thành lời.
"Ở lại hay không, liên quan đến anh sao? Anh quan tâm ta có bị bọn họ bắt đi không sao?"
Sau một khoảng cách với anh ta, tôi nhàn nhạt nhìn lên khuôn mặt điển trai đang cau có của anh ta, không trả lời câu hỏi.
Vì anh muốn vội vàng đuổi ta đi, ta ở Hạ gia đã nói rõ với anh.
Anh ta đến quan tâm tôi không thể giải thích được như thế này, trừ dối trá không có cái khác.
Có lẽ trước đây anh ấy cho rằng tôi đã làm quá nhiều điều với mình?
Tôi kiểm tra lại biểu hiện và thái độ của anh ta, nhưng tiếc là không có gì khác ngoài sự thờ ơ.
Hạ Lẫm chắp tay sau lưng không hài lòng: "Đoá Nhã, đừng tuỳ hứng nữa, theo ta trở lại tiểu khu của Ninh Mộng Dao."
Anh nói vài bước, lại định kéo ta đi hướng phòng.
Tôi cau mày, không muốn quay lại nơi đó.
Cha mẹ của Ninh Mộng Dao đang ghét bỏ tôi, và họ rõ ràng là coi tôi như thủ phạm lúc này.
Tôi cảm thấy không cần thiết lại đi tự chuốc nhục nhã.
"Nơi đó, ta là..."
" "Mộng Dao, Mộng Dao...!Chuyển viện, ta muốn chuyển viện...!Mộng Dao..."
Cách đó không xa, cách phòng Ninh Mộng Dao, LTK kêu sợ hãi.
Có vẻ như tình trạng của Ninh Mộng Dao đã trở nên tồi tệ hơn.
Tôi nhận thấy sau khi nghe LTK đòi chuyển viện, sắc mặt Hạ Lẫm đột nhiên trở nên ngưng trọng và phức tạp.
Anh ta đi hướng tiểu khu của Ninh Mộng Dao, đi được nửa bước thì quay đầu lại, thật sự kéo tôi vào trong tiểu khu.
Nghe tiếng kêu cứu của LTK mà lòng tôi chùng xuống.
Trong lòng khủng hoảng không quan tâm được Hạ Lẫm nữa, việc cấp bách nhất chính là xem tình huống của Ninh Mộng Dao.
"Hạ Lẫm?! Tất cả đều là lỗi của ngươi, nếu không có ngươi.
Con gái của ta khi xuống xe đã không vội vã đến Hạ gia, cũng sẽ không trúng độc, Giải phẫu một đêm, ta còn tưởng rằng ngươi Hạ Gia bệnh viện có bao nhiêu lợi hại, kết quả kết quả..."
Ngay khi tôi và Hạ Lẫm và Tiết Phong bước vào tiểu khu, Lục Tuyết Kỳ đã chỉ vào chửi bới, cuối cùng chỉ vào máy điện tâm đồ trên giường của Ninh Mộng Dao gần như phẳng lặng.
Máy điện tâm đồ bằng phẳng có ý nghĩa gì thì tôi không biết, nhưng Hạ Lẫm và Tiết Phong thì có.
Đó là dấu hiệu cho thấy nhịp tim đang dần yếu đi và sự sống đang dần trôi đi.
Đối mặt với sự hung hãn của Lục Tuyết Kỳ, ngay cả những người khác như tôi cũng cảm thấy mỉa mai, huống chi là Hạ Lẫm.
Nhưng dù sao chuyện này liên quan đến Hạ gia chứ không phải Hạ Lẫm một mình, ánh mắt của anh đáy mắt gió nổi mây phun, ngoài mặt vẫn là nhìn không ra bất cứ thái độ gì cùng bất mãn.
"Tiếp nhận đi, tôi sẽ kiểm tra tình trạng của bệnh nhân để đưa ra phán quyết hợp lý."
Hạ Lẫm đối mặt với bệnh nhân, trong công việc kinh doanh đều là nghiêm túc.
LTK còn muốn chấn kinh đối với Hạ Lẫm, chỉ trích anh nói muốn chuyển viện, trực tiếp bị Hạ Lẫm nói một câu sặc đến nói đều nói không nên lời.
“Nếu muốn Ninh Mộng Dao bị kết tội chết ngay lập tức, hiện tại có thể chuyển đến bệnh viện.” Hạ Lẫm nói xong liền lấy ra cây bút ghi âm mang theo, lắc lắc với LTK và NĐ.
“Có bút ghi âm ở đây, dù cho các người sau đó lấy chuyện này hướng truyền thông phán đoán kể lể, chúng ta Hạ Gia cũng có thể xong việc thoát thân, dù sao bệnh tình này là chính các người trì hoãn."
Hạ Lẫm nói cái gì cũng có lý, anh cũng là nắm lấy tâm tư của NĐ và LTK từng chữ một.
Là người ngoài cuộc, tôi muốn tán thưởng Hạ Lẫm, nhưng tiếc rằng đây không phải là lúc để làm như vậy.
Lục Tuyết Kỳ vì Ninh Mộng Dao mà mất hứng, nhưng Ninh Địch lại cảm khái.
Mặc dù không thích Hạ Lẫm cho lắm, nhưng ông ta cũng cảm khái mà kéo LTK đang vô cớ gây sự đứng sang một bên.
"Hạ Lẫm, thực xin lỗi đã làm phiền ngươi, nhất định phải trị thương Mộng Dao con gái ta."
“Ừ.” Hạ Lẫm đáp, lập tức kiểm tra Ninh Mộng Dao.
“Tác dụng của chất độc trên người bệnh nhân quá mạnh.
Mặc dù rõ ràng, chất độc đã xâm nhập vào các tế bào mô khác và cần phải phẫu thuật kiểm soát ngay lập tức.”
Sau khi Hạ Lẫm nói nhanh những lời này, anh đã chuẩn bị sẵn sàng khử trùng trong mắt vợ chồng Ninh Địch, dẫn đầu một nhóm bác sĩ và y tá đẩy Ninh Mộng Dao vào phòng mổ.
Cuộc phẫu thuật đã được thực hiện suốt buổi sáng.
Có thể về sớm, nhưng trong lòng vẫn không vượt qua được lương tâm, sau khi phẫu thuật thành công, nhưng Hạ Lẫm lại mệt mỏi dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt không khác gì Ninh Mộng Dao..
Từ tận đáy lòng, tôi tự nhủ không quan tâm đến Hạ Lẫm, nhưng khi nhìn thấy anh ấy yếu đuối như vậy, tôi không khỏi đi lên đỡ anh ấy, trong lòng tràn đầy lo lắng.
"Anh ép mình làm cái gì? Trở nên bộ dạng như thế này, thật thành làm cho người khác lo lắng cho anh!?"
Ta là muốn nói chút quan tâm, đến bên miệng thế mà nhịn không được rắn độc.
Tôi không biết liệu có một miệng lưỡi độc địa sâu trong tim tôi.
Nói một lời là làm tổn thương người khác.
Nói xong liền hối hận, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Lẫm nhìn mình, trong lòng lại là kìm nén một cỗ khí
Vốn tưởng rằng Hạ Lẫm thật lòng không quan tâm đến phản ứng ta, nhìn anh không thoải mái ta cũng không có đi so đo, gọi điện thoại cho Tiết Phong, chuẩn bị giao Hạ Lẫm cho anh ta.
Bị ta đỡ cánh tay bỗng nhiên trở tay cầm ta, ta không hiểu ngẩng đầu, bên tai liền nghe được Hạ Lẫm như có như không lẩm bẩm: "Ta thế nào, cô sẽ quan tâm sao?"
Đột nhiên nghe được một câu như vậy, ta buột miệng trả lời: "Ta tại sao không quan tâm, nếu không ta liền sẽ không đến đỡ anh."
Nói xong, bên tai có một tiếng cười trầm thấp.
Trong tiếng cười mang theo ba phần vui vẻ, bảy phần hài lòng.
Tôi bối rối vì tiếng cười, và muốn nói gì đó để che đi nỗi xấu hổ trong lòng.
Nhưng khi tôi nhìn lên, tôi thấy sự dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt Hạ Lẫm, khóe miệng anh ta nhếch lên 45 độ, nụ cười rạng rỡ so với khuôn mặt lạnh lùng và vô cảm mà tôi thường thấy.
một vài giây.
Tôi không thấy trong mấy giây tôi sững sờ, đôi mắt Hạ Lẫm khẽ chìm xuống khi nhìn tôi.
"Đoá Nhã, Hạ Lẫm có chuyện gì sao? Có chuyện gì không, có cần đi phòng khách nghỉ ngơi không?"
Giọng nói lo lắng của Tiết Phong đột nhiên xuyên qua, ta sửng sốt, mới nhận ra mình đối mặt với Hạ Lẫm đã lâu.
Buổi sáng đấu khẩu với Hạ Lẫm, buổi chiều nhìn chằm chằm anh ta một cách mê mẩn, mặt đỏ bừng cúi đầu xuống, tay còn lại vuốt tóc trên trán che đi.
sự bối rối nhất thời.
" "Không có việc gì, ta dìu anh ta đi thôi, tốt xấu là bởi vì tối hôm qua độc dược sự kiện, mới có thể làm giải phẫu, bao nhiêu liên lụy đến ta, để ta tới dẫn anh ta đi nghỉ ngơi mới nói còn nghe được."
Nói xong, tôi ôm Hạ Lẫm, vẻ mặt dần dần trở lại vẻ thờ ơ, đi về phía văn phòng của anh ta.
Vừa vào phòng làm việc, Hạ Lẫm vừa thở hổn hển hai bước, đột nhiên kéo cánh tay của tôi vào phòng, sau đó cửa phòng đóng sầm lại.
Tôi nhìn chằm chằm Hạ Lẫm không rõ vì sao.
"Anh không sao à! Sao anh lại gạt tôi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...