Thời gian trôi qua mau, giật mình nhận ra hơn nửa tháng cứ thế đã qua, Kỷ Hiểu Ngạn hít sâu một hơi.
Do cái bụng cực lớn của mình nên hơn nửa tháng này Kỷ Hiểu Ngạn cơ bản đều không ra khỏi cửa nhà. Không, phải nói là căn bản không hề ra ngoài. Dù cho bản thân hắn đã từng mang thai một lần, nhưng mấy chuyện diễu cái bụng to đùng ra phố đi dạo —— hắn vẫn không thể làm.╮(╯╰)╭
Ngày nào sống cũng như phế nhân! Kỷ Hiểu Ngạn ngồi một mình trên ghế nhịn không được bắt đầu nghĩ lung tung. Nâng cằm, hắn có chút u buồn nhìn đóa hoa kiều diễm ướt át trước mặt mình, bắt đầu dùng mọi cách chọc chọc bông hoa đang thân cô thế cô không chốn nương tựa.
“Phu nhân, cậu buồn à? Muốn Sắc Vi tìm cách giải sầu cho cậu không?”, Sắc Vi bưng một cốc sữa đi ra từ phòng bếp, vừa ra đã thấy vị chủ nhân cảm xúc dạo gần đây vô cùng không ổn định đang sầu muộn nhìn hoa. Thở dài…, vừa bưng sữa đến vừa lo lắng hỏi. Lão gia cô đã phân cho cô đến đây hầu hạ cho phu nhân, nên cô phải tận chức cố gắng không được để cho phu nhân buồn phiền, hơn nữa chính cô cũng không muốn thấy phu nhân buồn.
Kỷ Hiểu Ngạn nghe xong những lời này thì nhíu mày, trên mặt đầy hắc tuyến nghĩ: Cái gì vậy trời? Còn cần nhỏ giải sầu? Thế thì quá “phu nhân” rồi.
Sắc Vi nhìn cái vẻ mặt của Kỷ Hiểu Ngạn là đã biết hắn đang nghĩ gì rồi, thở dài một cái, bất đắc dĩ nhìn lại: “Phu nhân, có gì đâu mà lạ? Rất nhiều người do mang bầu nên luôn luôn có một đoạn thời gian trạng thái tâm lí không ổn định, gọi người hầu đến làm bạn là chuyện thường mà….Hơn nữa, cậu lại không thích ra ngoài, cứ bảo Sắc Vi đừng lo lắng nhưng cậu xem tâm tình cậu có thả lỏng đâu?”
Luôn luôn có một đoạn thời gian trạng thái tâm lí không ổn định? À…Chứng u buồn tiền sản! Chẳng biết do đâu, cái tên nào đó không thèm nắm bắt ý chính của người ta, nghe xong, trong đầu chỉ xuất hiện mấy chữ này.
Kỷ Hiểu Ngạn đen mặt, thật sự không muốn móc nối danh từ kia với mình? Bản thân hắn không biết vì sao, ít nhất nếu có chứng u buồn tiền sản thì cũng tốt hơn so với người khác.
Nhìn người trước mặt mặt mũi đen xì, Sắc Vi im lặng, trong lòng thầm than: Cái phu nhân này thiệt tình! Thiếu gia mau về đi trời ơi! Nhưng lập tức lại nghĩ đến việc thiếu gia của mình còn ở trên chiến trường, lại nhìn người trước mặt thoạt nhìn mang thai rất vất vả, trong lòng cô không khỏi thấy mất mát.
“Phu nhân, uống sữa đi!” Cảm thán xong, Sắc Vi nhìn người trước mặt vừa nghe thấy thế đã cuống quýt muốn chạy trốn. Cô nở một nụ cười dịu dàng, tủm tỉm bắt được tay hắn. Kiên định cầm cốc sữa trong tay đưa đến trước mặt Kỷ Hiểu Ngạn.
“Phu nhân, hôm nay cậu vẫn chưa uống đâu?”
Kỷ Hiểu Ngạn nhíu mày, khó xử nhìn chất lỏng màu trắng kia, “Sắc Vi à, tôi có thể không uống không?” Tuy rằng biết đằng nào cũng phải uống, nhưng không chống cự một tí hắn vẫn không cam lòng. Thật ra có bị từ chối cũng không cam lòng.
“Không được.” Nhìn phu nhân mặt nhăn nhó như trái mướp đắng, Sắc Vi tủm tỉm đáp lời.
“Rất khó uống, tại sao ngày nào cũng phải uống thứ sữa mà có cho lợn nó cũng chả thèm ăn này.”, nói xong khẳng khái phó nghĩa cầm cốc “sữa” kia lên ừng ực uống sạch, rồi đỡ bụng quen thuộc chạy vào WC. Sắc Vi cũng thuần phục cầm chén nước vải bên cạnh chạy theo vào.
có khí phách cứng cỏi và kiên cường, không chịu khuất phục
“Ọe…” Đỡ bụng, Kỷ Hiểu Ngạn khó khăn ghé vào bồn cầu phun ra. Sắc Vi đứng cạnh dùng lực vuốt lưng cho hắn, đau lòng nhìn cái người lần nào uống sữa cũng phun ra, cô không thể nói những câu như “Không ăn cũng được”, nên chỉ có thể yên lặng đứng một bên làm những việc này.
Sắc Vi đi theo bên người Kỷ Hiểu Ngạn đã 3 tháng, thoải mái và vui vẻ là cảm thụ lớn nhất cô cảm nhận được trong 3 tháng này. Ở đây, cô cảm thấy mình không phải người hầu cấp thấp, mà là một người bạn —— một người bạn của chủ nhân.
Lúc đầu khi ở nhà chính khi Sắc Vi biết mình bị phân đến chăm sóc vợ cũ của thiếu gia, dù trên mặt cô không thể hiện sự phẫn nộ và bất mãn. Nhưng không thể phủ nhận được trong lòng cô thấy vừa khinh bỉ vừa lo lắng. Vì danh dự của Kỷ Hiểu Ngạn ở nhà cũ không được tốt cho lắm. Trong mắt người hầu ở đây, những kẻ bò lên giường thiếu tướng vì vinh hoa phú quý nhiều không đếm xuể, nhưng kẻ thực sự thành công thì chỉ có duy nhất người này. Vốn sùng bái tình cảm của thiếu gia nhà mình dành cho thiếu gia Bạch Ánh, bọn hò đều trào phúng sau lưng với nhau: “Đây đúng là ví dụ điển hình của con giáp thứ 13nè!”
Nguyên văn là “tiểu tam thượng vị”
Nhìn người trước mắt nôn càng ngày càng dữ nhưng vẫn không hề tức giận với mình, ký ức Sắc Vi quay trở lại những ngày đầu tiên gặp anh ta.
Lần đầu tiên cô gặp vị “phu nhân trong truyền thuyết” kia, cô mới phát hiện mình đã sai. Lần đầu gặp mặt, không dám xưng là tốt đẹp mà chỉ có thể nói là rất “quy củ”. Trong lần đó, Sắc Vi không thể ức chế nổi bản thân sinh ra hảo cảm với anh ta, chỉ vì đôi mắt trong suốt như hồ thu nhìn vạn sự —— giống hệt như đôi mắt thuần khiết không rành thế sự của con trẻ.
Đáng tiếc! Trong lòng Sắc Vi thở dài thượt, thở dài vì thiếu gia nhà mình mất đi một người vợ như vậy, vào lúc này đây Sắc Vi thật sự cảm thấy tiếc nuối.
“Phu nhân, cậu có sao không?” Sắc Vi đưa nước qua, lo lắng nhìn Kỷ Hiểu Ngạn mặt mũi trắng bệch. Cái tay không ngừng vuốt lưng hắn, khiến cho hắn thoải mái hơn một chút.
Lắc đầu, nhận nước, Kỷ Hiểu Ngạn ngẩng đầu uống sạch, nhưng vẫn không rời bồn cầu, bởi hắn biết tiếp theo hắn hãy còn nôn nữa.
Ngây người ngồi trong WC nửa giờ, lúc ra ngoài, Kỷ Hiểu Ngạn bị Sắc Vi nửa ôm nửa kéo lôi ra. May mà người ở đây giá trị sức mạnh rất cao a! Ngay cả phụ nữ cũng không phải ngoại lệ. Mỗi khi bị ôm, Kỷ Hiểu Ngạn đều cảm khái.
“Phu nhân, cậu cảm thấy thế nào?”
Không tốt, ngay cả dịch chua cũng không ra nổi, cô có cảm nhận được không? Cõi lòng đầy oán hận, nhưng khi nhìn vẻ lo lắng của hầu gái, lời ra tới miệng đã biến thành: “Không sao, giờ đỡ hơn nhiều rồi!” Đỡ hơn nhiều cái em gái cậu ấy….Kỷ Hiểu Ngạn nói xong thì tự đen mặt với chính mình, quả nhiên thân là đàn ông đứng trước mặt mấy em gái yếu ớt thì làm gì cũng không nên hồn.
“Ai…, phu nhân! Thật sự làm khó cậu quá.”
“Không khó, không khó, ai bảo tôi uống không hợp đâu!” Kỷ Hiểu Ngạn nói nhỏ. Nhưng may mắn là Sắc Vi vẫn nghe thấy.
“Phu nhân, con vẫn cảm thấy cậu tốt nhất?”
“Đây là khen ngợi sao?” Kỷ Hiểu Ngạn cẩn thận hỏi, mị lực từ đâu mà ra thế? Khí phách ngời ngời trong truyền thuyết sao, (^^) hì hì….
Nguyên văn: 霸气测斜
“Con biết được mặt khác của phu nhân rồi, đang trong thời gian mang thai mà cậu vẫn tốt với con nữa.” Sắc Vi cảm khái. Trong thời gian mang thai phu nhân hỉ nộ vô thường là chuyện bình thường, hầu gái bên người rất dễ bị vạ lây a!
Khen ngợi mình vì trong lúc mang thai cảm xúc không bấp bênh à? Này….Tui mới là người nên nói cảm ơn chớ?
… …
“Cám ơn đã khen.” Do dự thật lâu, Kỷ Hiểu Ngạn có chút chần chờ nói lời cảm ơn.
“Ha ha, phu nhân, cậu muốn lên giường nghỉ ngơi không?”
“Không cần, tôi xem tin tức một chút, cô đi làm những việc khác đi.”
Nghe vậy, Sắc Vi cũng không miễn cưỡng, ở cùng Kỷ Hiểu Ngạn thêm mấy phút đồng hồ, thấy hắn dường như không thấy khó chịu gì mới rời đi. Dù sao lúc này ở đây người hầu chính thức chăm sóc nhà cửa cũng chỉ có một mình mình, nên cô có rất nhiều việc phải làm.
Sau khi Sắc Vi rời đi, Kỷ Hiểu Ngạn mới thở ra một hơi, khả năng là thật sự do mang thai nên hắn luôn cảm thấy có một ngọn lửa nóng nảy không biết từ đâu đến cứ dâng lên, nếu như có người bên cạnh hắn thật ra sẽ không thoải mái, ngay cả làm một hành động nhỏ cũng phải khắc chế a!
“Tiểu Phúc, cậu đâu rồi?”
【Đây 】 cái giọng mềm mại lập tức đáp lời.
“Mang cái bình thuốc bổ thiên nhiên kia cho tôi.”
“Đem cái kia thiên nhiên dinh dưỡng tề cho ta đi.”
【 Biết rồi! Anh gọi tôi chỉ vì thứ này】Tiểu Phúc không tình nguyện nhìn trời xem thường một cái, nhưng vẫn sảng khoái giao đồ cho Kỷ Hiểu Ngạn, sau đó mai danh ẩn tích.
Nhìn cái bình “nước” chưa vơi quá một nửa trước mặt, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy đúng là vừa yêu vừa hận, cái thứ này khiến mình ói ra lợi hại như vậy nhưng nó cũng chính là nguyên nhân cơ thể mình khỏe mạnh thế này. Chỉ tiếc rằng hắn không thể nói ra miệng, vì thế nên đành phải mỗi ngày đều uống thứ “sữa” kia. (Tức là đây là đồ của hệ thống, người ngoài không biết được, mà uống vào sẽ ói nên Quẩy đành phải uống sữa để hợp lí hóa việc ói mỗi ngày của mình)
Uống xong bình “nước” nọ, bình còn chưa kịp cất, cái người vinh danh đứng đầu bảng “Những người Kỷ Hiểu Ngạn sợ nhất” đã xuất hiện.
“Hiểu Ngạn ơi! Tôi có hai tin muốn nói cho cậu nghe nè!” Bác sĩ Tả cầm một cục văn kiện cũ kĩ mặt thì cười ngoác nhưng mày thì chau lại tiến vào.
“Tin tức gì thế?” Kỷ Hiểu Ngạn phòng bị hỏi.
“Một tin tốt, một tin xấu. Cậu muốn nghe cái nào trước?” Bác sĩ Tả đẩy thứ trên mặt —— một kính mắt kiểu phục cổ, vẻ mặt đầy chuyên nghiệp nói.
“Tin tốt.”
“Hai đứa nhỏ trong bụng cậu vô cùng khỏe mạnh, thể chất cũng vô cùng tốt!” Nói tới đây, bác sĩ Tả không khỏi cảm khái, thật không thể tin nổi! Là song sinh nhưng cả hai đứa trẻ đều có thể chất cực tốt. Dọa người hả? Làm cái nghề này lâu đến vậy, đây đúng là lần đầu tiên bác sĩ Tả nhìn thấy nam nam sinh con có được trạng huống tốt đến vậy đấy.
“Còn tin xấu?” Tin tốt này hắn đã sớm biết. Dù sao “đồ của hệ thống không giống đồ của người bình thường” đúng không? Nhưng giờ khi nghe nhân viên chuyên nghiệp cũng kết luận như vậy, nhất thời hắn thấy an tâm hơn không ít, vì thế sự sầu muộn trên mặt cũng giảm bớt đi.
“Thiếu tướng Leblan vẫn chưa về à?” Cũng không nói tin xấu là gì, bác sĩ Tả lại hỏi một câu hỏi xét ra thì chẳng liên quan gì đến Kỷ Hiểu Ngạn.
“Chưa.”, Kỷ Hiểu Ngạn ngây người, mãi lâu sau mới nghe thấy tiếng mình trả lời.
“Tin xấu này liên quan gì đến anh ấy à?” Không hiểu ý của bác sĩ Tả, Kỷ Hiểu Ngạn cau mày đoán.
“Có chút chút.” Sờ sờ cái mũi, bác sĩ Tả xấu hổ nở nụ cười.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn người ta, nhướng nhướng mày, dùng ánh mắt ý bảo ông ta nói tiếp.
“Ai…, cậu phải chuận bị tâm lý đó. Bởi vì cậu mang song sinh, hơn nữa do tử cung trong bụng không quen, sợ rằng hai đứa nó sẽ không ở trong bụng cậu đầy tháng đâu.”
Cái này là chuyện thường ở huyện mà, cho dù ở thế kỷ 21, thời gian mang thai bình thường đều là 9 tháng! Ít người mang thai đến 10 tháng lắm, Kỷ Hiểu Ngạn tỏ vẻ chuyện này có sao đâu.
“Chúng tôi dự tính cậu sẽ mang thai 9 tháng tròn, nói cách khác từ giờ cậu sẽ tùy thời vỡ nước ối.”
Tùy thời? Khả năng? Vỡ nước ối?
Khả năng như vậy? Kỷ Hiểu Ngạn nhìn người mặt đầy nghiêm túc trước mặt. Đơ, trong, nháy, mắt……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...