Ngày vẫn cứ trôi qua theo thường lệ, trong mắt người khác thì chuyện Leblan rời đi không tạo thành bất luận ảnh hưởng gì với Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, lòng dạ bình tĩnh ban đầu lại bị hung hăng quấy phá một phen, nhưng, khi yên tĩnh, lòng lại trở nên hệt như mặt nước phẳng lặng, gợn sóng không hề dữ dội, hắn cảm thấy đời này mình đã hoàn toàn không ôm hy vọng gì với tình cảm và hôn nhân nữa rồi.
Trong phòng chế biến bánh ngọt, Kỷ Hiểu Ngạn lại nhìn đống bột mì trước mặt thất thần.
“Ba ba, ba ba” Tiểu Phong nhìn Kỷ Hiểu Ngạn vừa mới nhào bột nay đã bất động, bèn nhảy xuống ghế, lúc lắc lúc lắc chạy tới.
Nhưng vừa đi mới được nửa đường, lại ngã sấp xuống mặt đất, thế nhưng cậu chàng cũng không khóc, mà chỉ nhìn Tiểu Bạch bị mình đè bẹp dưới mông cười ha ha.
Trên khuôn mặt béo phúng phính có hai cái lúm đồng tiền thật sâu, cái tay nhỏ bé giống hệt như củ sen dùng sức vuốt ve Tiểu Bạch anh dũng hộ chủ dưới mông, thấy ba ba nhìn mình, liền vui vẻ lôi Tiểu Bạch bị mình đè bẹp chết một cách vô ích ra, giơ lên quá đỉnh đầu, nở nụ cười hi hi hai tiếng rồi ném nó về phía người Kỷ Hiểu Ngạn.
Kỷ Hiểu Ngạn nhìn Tiểu Bạch bị ném được nửa đường thì lại loi choi chạy về, sau đó lại bị ném đi. Mặt mày hắc tuyến nghĩ: “Tránh không được Tiểu Bạch cứ phải mang đi sửa, cứ chơi bằng phương pháp này, cả hệ thống bán hàng cũng không đủ cho con mình chơi a….”
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch” Tiểu Phong đùa đến vui vẻ hưng phấn kêu, trong lòng nó Tiểu Bạch là lợi hại nhất, dẫu cho nó muốn làm gì, Tiểu Bạch cũng sẽ chiều theo.
Cho đến khi Tiểu Bạch bay qua bay lại thật nhiều lần, Tiểu Phong mới nhớ tới sự tồn tại của ba ba. Con mắt tròn tròn đảo một cái, nửa ngày sau mới nắm tay Tiểu Bạch, miệng đầy nước miếng chạy về phía Kỷ Hiểu Ngạn, dang rộng hai tay đòi ôm một cái.
Nhìn đứa con ngây thơ, Kỷ Hiểu Ngạn lắc đầu, tỏ vẻ mình không muốn ôm nó, Tiểu Phong mím mím môi, hút hít cái mũi một cái. Ngay khi Kỷ Hiểu Ngạn cho rằng nó sắp sửa gào khóc, lại thấy, Tiểu Phong tạm biệt cái kiểu đi tứ chi chấm đất, nắm chặt lấy quần ba ba đứng dậy.
Kỷ Hiểu Ngạn trên tay dính đầy bột mì, không tiện ôm con, đành phải dỗ nó trở về: “Tiểu Phong ngoan, mau trở về chỗ ngồi, chờ ba ba một lát, làm bánh hoa cúc cho con nghen.”
Đương nhiên, bạn nhỏ Kỷ Linh Phong thích nghịch ngợm gây sự liền tỏ vẻ nghe không hiểu. Đứng một bên quan sát hắn, thực ra nó đã muốn được làm thử từ lâu, làm thử, ừm, đúng rồi, biến hình đồ vật. Làm được thì sẽ lợi hại hơn cả Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ có thể biến từ lớn thành nhỏ, còn bột thì lại có thể biến thành các đồ vật khác.
Nghĩ đến đây, Tiểu Phong chính là muốn nháo đòi Kỷ Hiểu Ngạn ôm, khiến cho hắn ta không có cách gì ngoài thuận theo ý nó, ôm nó lên, hôn một cái.
Kết quả là nhóc con bướng bỉnh ôm chặt cục bột, trên mặt cũng toàn là bột. Tiểu Phong cả người đều dính đầy bột, Kỷ Hiểu Ngạn đành phải dựa vào cạnh bàn, không dùng lực nổi, muốn bắt lấy con cũng không bắt được, khiến cho nửa người hắn cũng dính đầy bột, cái tay nho nhỏ của Tiểu Phong cũng bình yên lưu lại một cái ký hiệu “Tiểu Phong đã đến đây chơi” trên cục bột trắng ngả trắng ngần.
“Hỏng mất rồi, cục bột nhào lâu như vậy.” Nhào được một cục bột ngon rất vất vả, lại bị hủy ngay sau khi vừa nhào xong, Kỷ Hiểu Ngạn nháy mắt có một lại cảm giác như thể hỗn độn trong gió.
Nổi giận, hắn nhu nhu cái đầu Tiểu Phong, gọi Tiểu Lục tới mang nó đi, mặc cho đôi mắt Tiểu Phong có hồng thế nào, đáng thương hề hề nhìn Kỷ Hiểu Ngạn ra sao, cũng quyết tâm lần sau không bao giờ cho Tiểu Phong vào bếp nữa.
Nghĩ đến biểu tình đáng thương hề hề của con trước khi đi, Kỷ Hiểu Ngạn hít một hơi, đưa nửa cục bột vừa nhào trong tay cho người máy số 2, rồi chuẩn bị làm bánh hoa cúc.
Thừa dịp hiện tại ít người, hắn liền tính toán làm nhiều thêm một chút. Lấy công thức làm bánh hoa cúc ra rồi cẩn thận nghĩ xem nên bổ sung thêm gì không.
Công thức thật ra rất đơn giản, làm cũng không mấy khó khăn, bánh hoa cúc thật ra là tương đối khó định hình, muốn biến một cục bột thành một bông cúc, không có công phu nhất định thì sẽ không thể làm nổi.
Kỷ Hiểu Ngạn lấy cục bột gói trong giấy dầu nhào thành một cục, sau đó thành công chia nó thành từng cục bằng nhau, rồi vê tròn cục bột lại, cán bẹp ra, gói vào trong giấy dầu một lần nữa, gói miệng giấy lại rồi tiếp tục cán bằng, thế là đã xong da bánh.
Làm xong da bánh, Kỷ Hiểu Ngạn lấy mứt đậu đỏ đã đông lại từ trong tủ lạnh ra, dùng muỗng múc ra một lượng mứt vừa đủ, đặt giữa da bánh, vê tròn da bánh lại rồi cán bẹp, cuối cùng dùng kéo cắt miếng bánh thành 8 phần bằng nhau theo chiều thuận kim đồng hồ, trở thành dạng hoa cúc, quết một lớp lòng đỏ trứng lên nhụy hoa rồi cho vào lò nướng.
Bánh hoa cúc là loại bánh ngọt mà mẹ Kỷ Hiểu Ngạn rất thích do ngoại hình với màu vàng óng ánh của trứng gà và hương mứt đậu đỏ nồng đậm khiến cho người ta nhịn không được động đậy ngón chỏ, trẻ con lại càng thích thú không thôi, cái quan trọng nhất là Tiểu Phong từng này tuổi là có thể ăn được một ít rồi.
Nhưng muốn làm một cái bánh hoa cúc ngon cũng không phải dễ dàng, thực hiện nhìn tưởng đơn giản nhưng thật gia ẩn chứa rất nhiều kiến thức, ngay cả việc tạo hình cho bánh cũng cần phải chú ý rất nhiều, nếu khả năng tạo hình không tốt thì sẽ uổng phí tất cả công phu phía trước.
Thừa dịp bánh hoa cúc vẫn còn đang trong thời gian nướng bánh, Kỷ Hiểu Ngạn bèn làm một cốc trân châu xoài. Đợi đến khi nước sôi lăn tăn, Kỷ Hiểu Ngạn bèn bỏ trân châu vào, rồi không để ý đến nó nữa, rửa sạch xoài, một phần thái hạt lựu, một phần ép nước. Làm xong vừa vặn trân châu đã nở ra, bèn đổ trân châu ra, hòa cùng một ít sữa và nước dừa, rồi cho nước xoài và xoài đã thái hạt lựu vào nữa là xong.
Kỷ Hiểu Ngạn để lại một cốc trân châu xoài, còn lại cho toàn bộ vào tủ lạnh.
Lúc bưng cốc trân châu xoài và bánh hoa cúc vừa mới ra lò ra, Tiểu Phong vẫn còn đang rầu rĩ không vui, một mình ôm Tiểu Bạch ngồi trên băng ghế, miệng chu ra đến độ có thể treo được một cái chai lên đó, lúc thấy Kỷ Hiểu Ngạn, còn nghiêng đầu nhìn.
“A! Con trai bảo bối, đây là không muốn ăn thứ ba ba làm sao? Thế thì ba mang cất thôi.” Nói xong làm bộ xoay người rời đi.
“Ba ba, ba ba, a a a…” Nhìn ba ba vốn đã định đi tới nay lại xoay người rời đi, Tiểu Phong cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa khóc thét lên.
A a a khóc đến thương tâm biết bao.
Ách…, biết mình phạm phải sai lầm liền vội vàng chạy tới sửa sai, đặt hai thứ trên tay xuống bàn.
Nhìn thấy có đồ ăn ngon, Tiểu Phong ngừng khóc, cái mắt to tròn còn treo vài giọt nước mắt trong suốt tò mò nhìn đĩa bánh quy hình hoa trước mặt.
Kỷ Hiểu Ngạn ôm đứa con lại vui vẻ a vui vẻ trở lại, cảm thán một câu: “Mặt trẻ con, đúng là như trời tháng 6! Dễ dụ quá, ha ha.”
Ăn bánh hoa cúc, uống trân châu xoài, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy thật sự vui vẻ hệt thần tiên a, mỏi mệt trong mấy hôm trước đều biến mất vô tung vô ảnh sau một khắc nhàn nhã hiếm hoi này.
“Chào ngài, quý ông!” Bên tai vang lên giọng nữ dịu dàng, Kỷ Hiểu Ngạn ngẩng đầu, nhận ra đó là vị phụ huynh vài ngày trước. Cũng cười đáp lại một câu: “Chào cô, khéo quá! Cô cũng đưa con đến chơi sao?”
Mỹ phụ kia nghe vậy, lắc lắc đầu nở nụ cười, “Tôi không đưa con đến chơi, tôi là đặc biệt đến tìm ông.”
Tìm tôi? Kỷ Hiểu Ngạn trong lòng có chút nghi hoặc, cũng không hề che dấu nghi hoặc của mình, trực tiếp hỏi cô gái kia: “Tìm tôi có chuyện gì không?”
Cô gái kia gật gật đầu, thái độ thành khẩn nói với Kỷ Hiểu Ngạn rằng: “Khả năng là có chút ngượng ngùng, nhưng tôi muốn xin ông tuyển dụng con tôi đến làm việc trong thế giới Cổ Tích!” Nói rồi, lui về phía sau vài bước, cúi đầu với Kỷ Hiểu Ngạn.
“Chị gái, này, điều này sao có thể, con chị lớn nhất cũng khoảng bảy tuổi đi! Chị, chị đừng làm khó tôi!” Điều này sao có thể, thấy người ta không giống nói giỡn, Kỷ Hiểu Ngạn cũng nóng nảy.
“Hi hi, ông hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là muốn gửi con ở chỗ ông, cho nó rèn luyện một chút, lúc ông bận có thể kêu nó đi dọn đồ đạc, dạy cho nó chút ít, tôi cảm thấy, ở trong này nó rất thả lỏng, rất vui vẻ.” Ngữ khí của cô gái rất vui mừng, khi nói chuyện còn liếc mắt nhìn đứa con đang chơi đùa bên cạnh của mình.
Nhìn thấy thế, Kỷ Hiểu Ngạn cũng chỉ biết có gì đó cổ quái, bộ dạng của đứa trẻ kia tư tư văn văn, an an tĩnh tĩnh. Nhưng không khỏi cũng quá an tĩnh đi!
斯斯文文- tư tư văn văn – TN – Chỉ bộ dạng văn nhã.
Kỷ Hiểu Ngạn cau mày nghĩ: Nhóc này không phải tự kỷ đó chứ.
Nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn, cô gái kia đành dịu dàng vẫy vẫy tay với đứa nhỏ, kêu đứa bé đang ở xa xa lại đây.
Nhóc con liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một cái, rồi dùng giọng nói hệt như tiếng muỗi vo ve kêu một tiếng “Ma ma”, sau đó ngồi một mình một xó, thưởng thức vườn hoa của Kỷ Hiểu Ngạn gần đấy, vươn tay ngắt một cành hoa xuống.
An tĩnh đến đau lòng người.
Kỷ Hiểu Ngạn sợ nhất là đứa trẻ như vậy, thấy đứa trẻ nào như vậy là hắn sẽ không kìm nổi lòng muốn đi giúp đỡ.
“Lại đây, Tiểu Phong ngồi cùng anh, ba ba đi lấy đồ ăn cho anh, con ngồi cho ngoan, đừng bướng, nghe không?” Nói xong ôm lấy Tiểu Phong đi đến trước mặt đứa nhóc, nở một nụ cười sáng lạn với nó, nhỏ giọng nói: “Cậu bạn nhỏ, con tên gì nào?”
Cậu bạn nhỏ kia liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, thấy sự cổ vũ trong mắt mẹ, còn có nhóc con đang trừng đôi mắt tròn tròn nhìn mình trong ngực Kỷ Hiểu Ngạn, cuối cùng mới đáp lại một câu: “Con tên là Kano”, nghĩ nghĩ một lát rồi lại thưa dạ bỏ thêm một câu, “Năm nay con 7 tuổi” rồi cúi đầu xuống chơi đùa đóa hoa trên tay, còn thường thường ngẩng đầu lên nhìn đĩa bánh hoa cúc trên bàn.
“Ngoan thật. Con có thể giúp chú chăm sóc Tiểu Phong một lát chứ? Chờ lát nữa chú sẽ trở lại.” Kỷ Hiểu Ngạn sờ sờ đầu Kano, mỉm cười hỏi.
“Vâng.”
Nghe thế Kỷ Hiểu ngạn liền giao Tiểu Phong cho Kano, rời đi.
Nhìn ba ba giao mình cho người lạ, sau khi ba rời đi, Tiểu Phong liền bất chấp tất cả, ngồi cạnh Kano khóc nháo.
“Tiểu quai quai, đừng khóc, chơi cùng anh được chứ?” Ma ma cậu bé vuốt vuốt đầu Tiểu Phong, ánh mắt đầy ý cười nhẹ giọng an ủi,
“Ma ma, con có thể bón nó ăn gì đó được chứ?” Cậu bé đột nhiên hỏi, trong tay cầm một cái bánh hoa cúc không biết lấy được từ khi nào.
“Không thể a, chỉ ba ba Tiểu phong mới có thể bón.”
“Vì sao? Vì sao chỉ ba ba Tiểu Phong mới có thể bón, Kano lại không được?”
“Bởi vì Kano là trẻ con a, trẻ con thì không được bón cho bé con ăn gì đâu.” Bà mẹ vô lương tâm lừa trẻ nhỏ nào đó nói. Sợ con mình sẽ bón cho con người ta gì đó kì kì trong lúc người ta không để ý thì hỏng.
“Kia, khi nào thì con có thể biến thành người lớn?” Nhóc con chưa từ bó ý định tiếp tục hỏi.
“Ách…..Chờ đến lúc con cưới vợ!” Suy nghĩ thật lâu, mẹ mới xấu hổ trả lời.
“Kia, con có thể cưới em ấy làm vợ được chứ?” Kano chỉ nhóc bánh bao mập mạp, trắng trẻo nào đó với vẻ mặt chờ mong.
“Cái này, phải hỏi ba ba Tiểu Phong.”
“Kia, lớn lên thì con hỏi. Được chứ?” Cậu bé mặt mày bất an hỏi.
“Đương nhiên là có thể!” Mẹ cậu bé tiếp tục nói dối, thấy con mình hôm nay nói nhiều hơn bình thường rất nhiều, lại càng cảm thấy mình đã làm đúng.
Sau đó, nhìn thấy miếng bánh hoa cúc Tiểu Phong cầm trong tay, chàng ta nhúp thêm một cái, nhưng không để mình ăn mà lại đưa cho con mình, trong lòng cô cảm khái nói “Tình hữu nghị phát triển thiệt nhanh a.”
Khi Kỷ Hiểu Ngạn không nghe được đoạn đối thoại của hai mẹ con trở về, nhìn thấy hai đứa trẻ tình cảm thật tốt cũng không thể không cảm thán “Tình hữu nghị của con nít phát triển nhanh thiệt hà.”
bánh hoa cúc
cách làm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...