Sáng ngày thứ ba, Thịnh tỉnh dậy vì tiếng hét của Viana.
Cậu quay sang bên cạnh thì thấy trống.
Cậu đi đến phòng tắm thấy Kiên đang rửa mặt.
Rồi cả hai nghe thấy tiếng hét của Quân.
Thịnh thở dài.
"Tôi chờ cậu rồi cùng đi xuống."
"Ừ!"
Hai người vừa mở cửa ra thì thấy Quân và Viana đang ngồi run rẩy trước cửa.
Thịnh chú ý Viana, tay chị ta đang cầm một cái ô to màu đen.
Thịnh không để ý hai người, cậu cứ thế đi ra chỗ cầu thang.
Đi xuống, cậu thấy Linh như bị đẩy từ tầng ba xuống, tứ chi bị gãy khúc, máu trào ra từ miệng tràn đầy ra sàn nhà, gương mặt chị ta méo xệch.
Thấy Kiên đi đến gần, cậu cũng lấy áo che miệng mình mà đến gần.
"Trên người có nhiều vết bầm tím giống bị giẫm đạp lên." Kiên nói.
Ngôn Tình Trọng Sinh
"Đi về phòng đi." Thịnh nói, tay khoác lấy tay Kiên kéo đi.
Hai người vừa lên hành lang tầng hai thì thấy Quân đang giành cái ô từ tay Viana.
Thấy Kiên với Thịnh, Viana liền vội vàng chạy đến bảo:
"Cậu cho chị cái ô đi, chị sẽ nói cho cậu biết làm sao để rời khỏi đây."
"Em cũng muốn lắm nhưng em cần ô để thức dậy khỏi giấc mơ này." Kiên nói.
"Chị chỉ cần bám vào anh ta là được mà.
Dù sao thì chỉ cần chị bám đủ chặt vào người cầm ô là được." Thịnh liền nói.
"Ừ nhỉ!" Viana và Quân chợt nhận ra.
Thế rồi cô liền chạy về chỗ Quân, bám chặt lấy anh ta.
Hai người về phòng 3, Thịnh với Kiên cũng về phòng 2.
Rất nhanh tiếng gọi cơm trưa tới, mọi người đi xuống thì không còn xác Linh nữa, sàn nhà trở lại nguyên vẹn như chưa có chuyện gì xảy ra, có ba bàn ăn có đồ ăn.
Ăn trưa xong mọi người cũng không có về phòng nữa.
Kiên kéo Thịnh đi ra chỗ cửa ra vào đứng.
Thấy vậy thì Quân đang bị Viana ôm chặt, hai người cũng đi ra đứng cùng.
Kiên hướng Quân nói: "Nhìn hai người âu yếm nhau kìa."
Viana ôm chặt lấy Quân khiến anh ta càng đỏ mặt.
"Cái giấc mơ này có mình cậu xấu xa thôi...!Mà cũng toàn người biết suy nghĩ nhỉ, không làm ầm lên như mọi người hay nói, chỉ tiếc cho chị Linh." Thịnh mặt biểu cảm mỉa mai nhìn Kiên nói.
"Còn có mấy lần khác nữa à?" Nghe vậy Quân và Viana mặt đều trầm xuống.
"Em chỉ biết là đến một giới hạn nào đấy thì không còn được đi du lịch như thế này nữa." Kiên nói.
"Không phải lúc nào cũng vào giấc mơ thế này đâu, sẽ có dấu hiệu như là mệt mỏi, cáu gắt, sau khi tỉnh dậy tinh thần sẽ rất tốt cho đến lần mơ như này tiếp theo.
Cho nên anh chị cứ chăm rèn luyện cơ thể, trao dồi kiến thức là được." Thịnh nói.
Nói thì nói hay vậy, chứ thực ra lời cậu đều là lời phổ biến của mấy người khác truyền cho nhau coi như an ủi mà thôi.
Mọi người trò chuyện được lúc thì bịch một tiếng, xác Linh rơi xuống rồi nhổm dậy bò tới chỗ bốn người.
Cùng lúc đó bà chủ nhà đầu bị ngược mở cửa sau quầy thu ngân bước ra, trên tay bà ta cầm dao phay, và trên lầu những bóng đen đang chen chúc nhau đi xuống.
Bốn người lập tức chĩa mũi ô ra phía trước chạy ra khỏi cửa nhà nghỉ.
Họ chìm vào trong biển người.
Đi được một lúc lâu, cuối cùng Thịnh cũng thấy có một toà nhà ở phía trước.
Khi cậu đến thì thấy Kiên, Quân và Viana đã đứng ở trước cửa tòa nhà rồi.
Toà nhà to lớn nhưng không hề có ánh điện như nhà nghỉ kia.
Vừa đến chỗ mọi người đứng thì quần áo cậu ướt sũng, mấy người khác cũng ướt như vậy.
Thịnh ngoảnh lại con đường vừa đi, chỉ có một màn mưa to lớn với màn đêm tối thui.
Kiên gõ cửa vào cửa tòa nhà.
Một lúc sau, một cô tiếp tân ra mở cửa, kính cẩn mời mọi người vào:
"Rất lấy làm tiếc đã để các anh chị phải đi đường xa tới đây.
Do bên chúng em đã hết phòng rồi nhưng bên quản lý lại hẹn anh chị đến.
Đã làm phiền mọi người rồi, một lúc nữa xe sẽ đến đưa mọi người trở về."
Mọi người ngồi xuống ghế chờ ở sảnh khách sạn.
Không ai lên tiếng thắc mắc gì cả, mọi người đều đang đợi.
Cô tiếp tân đi ra, bê theo một đĩa bánh muffin vị sô cô la.
Thịnh liền hỏi:
"Chị ơi, sao khách sạn mình lại đặt là "Bỏ Em Vào Ba Lô" thế?"
Cô tiếp tân đặt đĩa bánh xuống.
Thịnh liền vươn tay lấy hai cái, cắn một miếng to.
Thấy thế, cô tiếp tân nở nụ cười tiêu chuẩn đáp:
"Dạ, vùng này có nhiều người mất tích lắm.
Mà có một thôn dân ở đây bị chết rất thảm, nghe nói đầu bị bẻ ngược, rồi nhà bà ta cũng bị cháy rụi.
Từ lúc đó cứ thấy ai mà đi mấy hôm không về, mọi người đi tìm thì đều chết cả rồi.
Khách sạn bên em có dịch vụ đi tìm rồi mang xác đựng trong túi về cho người nhà đến nhận.
Tên khách sạn như vậy để quảng cáo luôn."
Nghe vậy, Quân đang định lấy bánh thì dừng lại.
Thấy không ai muốn ăn bánh, Thịnh liền bê cả đĩa lên để ăn.
"Em ăn tốt thật, anh thấy em toàn hạ bắt đũa cuối bữa cơm." Quân nói.
"Có phải đâu, do em ăn chậm thôi." Thịnh đáp.
"Tôi vừa thấy cậu ngoàm một phát hết hai cái bánh xong." Kiên chép miệng.
"Điêu! Với lại không ai ăn thì để tôi ăn, không ăn nhanh thì thức giấc mất, bánh ngon thế này cơ mà." Thịnh cau mày.
Vừa dứt lời thì có tiếng xe tuýt còi ngoài cửa.
Cô tiếp tân bảo mọi người ra xe.
Quân và Viana ngay lập tức chạy ra xe.
Thịnh tủm luôn cái bánh vào miệng rồi cầm theo hai cái bánh nữa đi ra xe.
Mọi người vừa vào hết, xe khởi động đi luôn trong màn mưa xối xả.
Xe đi được một quãng đường thì mọi người đều ngủ thiếp đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...