Dịch: CP88
Hai người, hai tiếng khó chịu.
Bầu không khí càng lúc càng loãng, cuối cùng trầm trọng ngưng đọng. Nếu có người thứ ba đứng một bên chứng kiến, nhất định có thể nhìn ra được trong mắt họ, đều có không cam lòng và phẫn nộ.
Một đêm gió lạnh, nhiệt độ bên ngoài liên tiếp hạ xuống, tựa như mấy ngày trời quang mang theo cảnh sắc tươi đẹp đầy ý xuân vừa qua chỉ là một hồi mộng, phong tuyết tại bốn mùa hóa ra chưa bao giờ vắng mặt.
Ngày hôm sau Đường Kỳ Sâm không đến công ty, nói ra bên ngoài là sức khỏe không tốt, đến tận ngày thứ ba mới xuất hiện. Âu phục phẳng phiu, tuấn lãng sinh phong, so với ngày thường không có chỗ nào khác biệt, chỉ có người đứng thật gần mới có thể mơ hồ phát hiện ra khóe miệng anh có một vết thương cực kỳ nhỏ. Kha Lễ giúp anh truyền lời cho những hạng mục quan trọng, những người khác không có nhiệm vụ đều không được phép đến gần văn phòng CEO. Sáng sớm Kha Lễ đã thử hỏi vì sao anh bị thương, nhưng Đường Kỳ Sâm đến cả qua loa tìm một lý do để đối phó cũng không có, trực tiếp lựa chọn trầm mặc.
Phía Trần Táp, cuối cùng thì trong vòng một tuần đã sắp xếp ổn thỏa những phần công việc cho chương trình truyền hình kết hợp truyền thông quảng cáo cho quý đầu tiên của năm tới kia. Tổng hợp có ba chương trình, tất cả đều lấy đài vệ tinh và chiếu mạng làm trọng tâm. Tổng chi phí vượt qua một tỉ, nhưng cũng không tính là chọn giờ vàng đưa lên.
Ôn Dĩ Ninh từ một trợ lý hữu danh vô thực, cuối cùng cũng trở thành trợ lý đắc lực chân chính. Trần Táp mang theo cô xông vào vòng phong vũ thương đao này, bất kỳ là trường hợp nào đều có thể thấy được sự hữu dụng của cô. Trong lần gọi thầu của đài truyền hình H, bọn họ trong dự định gặp phải Cao Minh Lãng và Văn Nhã. Vị trí cũng vô cùng tài tình, bọn họ ngồi hàng thứ hai, Ôn Dĩ Ninh đi theo Trần Táp ngồi vào hàng thứ nhất, trong lúc ngoảnh đầu có thể ngẫu nhiên chạm mặt.
Phần ân oán tình thù này của bọn họ Trần Táp cũng biết rõ, chút lễ nghi xã giao thông thường kết thúc, muốn nhiều hơn nữa cô ấy cũng không thể cho. Nhưng Trần Táp vẫn âm thầm lưu ý biểu hiện của Ôn Dĩ Ninh, theo lý thuyết thì hẳn là sẽ vờ như không quen biết.
Không ngờ được chính là, Ôn Dĩ Ninh cực kỳ chủ động, hết sức tự nhiên chào hỏi hai người bọn họ. Khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười vừa đủ, không có nửa điểm e ngại trốn tránh, tựa như ân oán trước đó đã hóa bụi trần tan theo gió.
Kết thúc gọi thầu, Trần Táp hỏi cô, đã không còn thành kiến với Cao Minh Lãng rồi hả?
Ôn Dĩ Ninh nghe xong xua xua tay, cười tươi khoe ra hàm răng trắng đều tăm tắp như sứ, "Nào dám có thành kiến, em còn phải kiếm cơm trong cái vòng này dài dài đây."
Lời này không phải luồn cúi, cũng không phải vì e sợ ai. Mà đây là điều căn bản nhất nếu muốn kiếm sống bản thân, hòa thuận tất sẽ phát tài. Ôn Dĩ Ninh không sợ phiền phức, nhưng cũng không cần phải đi gây thù chuốc oán. Chuyện này không liên quan đến việc cô có hay không có người đằng sau chống lưng, đơn thuần chỉ là vì tự cô nghĩ thông suốt, nghĩ thoáng ra.
Trần Táp nghe hiểu ý cô, cũng mỉm cười, "Nếu nhẫn không được nữa thì khỏi cần cố, trong công việc cố gắng hơn coi như bù đắp là được. Cây đại thụ là tôi đây cũng có khả năng cho cô ôm một chút."
Đại khái là bởi vì thuận lợi hoàn thành công việc, kết quả hoàn hảo tốt đẹp nên tâm trạng mấy ngày nay của vị ngự tỷ này không tệ. Ôn Dĩ Ninh ngờ ngợ thấy được từ biểu cảm của cô ấy một phần thật lòng không chút giả dối.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, năm tháng trôi qua không vội vã thì cũng cuống cuồng, Ôn Dĩ Ninh nhận ra mình hóa ra chưa từng quay đầu nhìn lại một lần. Cũng trong một khoảnh khắc này, Ôn Dĩ Ninh đột nhiên phát hiện, học cách co được dãn được để chính thức trở thành một con người hoàn thiện hình như cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Quy tắc cũ của Trần Táp, kết thúc một năm công việc hoàn thành tốt đẹp sẽ có tiệc chúc mừng. Nhân viên trong phòng ban sẽ tụ tập cùng đi ăn một bữa cơm, đến cả dì làm dọn dẹp vệ sinh cũng được đảm bảo có phần đãi ngộ ngày. Đường Kỳ Sâm hàng năm đều tham gia, năm nay cũng vậy.
Ôn Dĩ Ninh không ngồi cùng bàn với anh, cấp bậc không đủ. Hai người ngồi cách nhau cũng không xa, chất lượng phục vụ và bày biện không gian của nơi này là đỉnh cấp. Chùm đèm pha lê xa hoa trên đầu phát ra thứ ánh sáng lung linh, bầu không khí ồn ào huyên náo. Ôn Dĩ Ninh tức cảnh sinh tình nghĩ tới một cụm từ, cách xa muôn trùng.
Đường Kỳ Sâm cũng không lạnh nhạt như trong tưởng tượng của cô. Anh không uống rượu, nhưng vẫn sẽ dùng một cốc nước ấm khiêm nhường đáp lại. Mà cũng trong một giây xuất thần này, Đường Kỳ Sâm đột nhiên quay đầu nhìn lại. Không kịp trốn, liền khỏi trốn đi. Ôn Dĩ Ninh thờ ơ lấy lại tiêu điểm trên người anh, lại giống như đang nhìn một thứ đồ vật trang trí trong phòng.
Bữa tiệc kết thúc, từng tốp từng tốp đến xin cáo từ. Đường Kỳ Sâm và Trần Táp đi sau cùng, tốc độ rất chậm, đều là nói về chuyện công việc. Ôn Dĩ Ninh được Trần Táp giao cho đi thanh toán, xong xuôi đâu đấy mới trở lại đoàn người.
Kha Lễ gọi cô, cười nói: "Đợi chút đi, Trần Táp và cô tiện đường, lát nữa xin đi nhờ xe chị ấy."
Ôn Dĩ Ninh a một tiếng, gật đầu rồi hỏi anh ta: "Buổi tối ăn no chưa?"
"Không quá no, còn bận rộn tiếp chuyện." Kha Lễ nói: "Nhưng đã ăn thử vài miếng tôm, mùi vị không tệ."
"Tôi cũng thích tôm kia, hương vị phomat đủ đậm đà." Ôn Dĩ Ninh cũng rất dễ bắt chuyện.
Tiếp tục câu được câu chăng như vậy đến tận khi gần với nơi đỗ xe, Trần Táp đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Còn chưa nghe được vài câu, sắc mặt cô ấy đã đại biến, "Ở đâu?"
Đầu bên kia lặp lại một lần, lần thứ hai này rõ ràng nói rõ ràng chi tiết hơn.
Trần Táp giữ điện thoại bên tai, càng lúc ngón tay càng siết chặt, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch. Sau khi ngắt trò chuyện, vẻ mặt cô ấy cực kỳ lo lắng, "Đường tổng, xin lỗi. Tôi đi trước một bước."
"Có việc?" Đường Kỳ Sâm tinh mắt nhận ra được trạng thái khác thường của cô ấy.
Trần Táp nói: "Tử Du xảy ra chuyện rồi."
Đường Kỳ Sâm cau mày, "Nói."
"Nó đánh nhau với người ta, bị tạm giam." Trần Táp cực kỳ phiền lòng, một ngày tâm trạng tốt đẹp thoáng chốc mất ráo.
Tình cảnh của cô ấy Đường Kỳ Sâm cũng rõ ràng, Trần Tử Du này chính là một cậu nhóc ngỗ nghịch, không chịu chăm chỉ học hành mà cả ngày chỉ chăm chăm đối nghịch với mẹ mình. Nhưng hầu hết đều là trẻ con đùa nghịch, trầy da một chút là xong.
Đường Kỳ Sâm nói với Kha Lễ: "Cùng đi một chuyến, cậu lái xe, trạng thái tinh thần này của cô ấy không tự lái được. Còn nữa, gọi điện cho tiểu Hoắc."
Đều có thể coi là bạn bè lâu năm, Trần Táp cũng không khách khí từ chối. Một chiếc xe, Đường Kỳ Sâm đương nhiên là sẽ ngồi phía sau xe. Trần Táp ngồi ở ghế lái phụ, Ôn Dĩ Ninh được xếp ngồi vào bên cạnh anh. Không gian tuy lớn nhưng khoảng cách của hai người vẫn rất gần, Ôn Dĩ Ninh thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phát ra từ cơ thể anh. Kể từ sau đêm đó, hai người vốn đã không có mấy cơ hội chạm mặt lại càng ít đến mức đáng thương. Ánh đèn nê ông bên ngoài cửa xe lướt qua vun vút, lúc sáng lúc tối, một người quay mặt sang trái, một người nhìn sang phải, ai cũng không thấy được rõ ràng vẻ mặt của đối phương.
Lúc Trần Táp đến nơi, Trần Tử Du vẫn còn bị giam bên trong, ngồi xổm trên đất, mặt không cảm xúc. Ôn Dĩ Ninh là lần đầu tiên nhìn thấy vị tiểu ma vương này, có chút ngạc nhiên vì tướng mạo thanh tú của cậu ta, càng ngạc nhiên hơn là khuôn mặt toát ra khí chất thiếu niên sạch sẽ.
Nhìn thế nào cũng không thấy được đây chính là tổ tông thích chọc cho người ta phải căm ghét.
Kha Lễ đi vào sau, vừa rồi anh ta ở bên ngoài đã gọi điện nhờ quan hệ thu xếp. Không đến năm phút, một cảnh sát trong ca trực thông báo người nhà đến làm thủ tục, sau đó thả người. Trần Táp vẫn giữ trầm mặc, đến tận khi thả người vẫn không mở miệng mắng mỏ lấy một câu. Trần Tử Du cũng giống như một người không liên quan, còn cực kỳ lễ phép chào hỏi Đường Kỳ Sâm và Kha Lễ. Vừa nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh, trên miệng lập tức như được bôi thêm lớp mật: " Ôi chị gái xinh đẹp!"
Từ đầu đến cuối không gọi Trần Táp một tiếng mẹ.
Xe đi trên đường lớn được khoảng năm, sáu cây số, Trần Táp đột nhiên mở miệng: "Dừng xe."
Kha Lễ nhìn gương chiếu hậu, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tấp xe vào lề. Trần Táp lạnh mặt đẩy cửa xe đi xuống, trực tiếp lôi cổ Trần Tử Du ngồi ở hàng ghế sau xe theo ra. Trần Tử Du giãy dụa, ý đồ muốn chạy.
Trần Táp không để cậu ta đạt được ý định: "Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Mọi người không có sức lực điên rồ cùng con đâu. Con trốn học còn chưa tính, bây giờ lại dám đánh nhau? Hả? Đầu óc con để chỗ nào? Nếu đã tự làm thì cũng tự chịu đi, đừng có gọi điện cho mẹ!"
Trần Tử Du gào lên: "Không phải con gọi! Là chú cảnh sát gọi! Mẹ mắng con làm gì, đi mà mắng bọn họ ấy!"
Yo, còn dám lý sự.
Ôn Dĩ Ninh nghe được thì khẽ cười, cuối cũng vẫn chỉ là một đứa nhỏ, dù gân cổ lên vẫn cứ thật là đáng yêu.
Gió mùa đông sắc như dao, thổi đến mức làm đau mắt Trần Táp. Cô ấy khẽ rũ mắt, lúc nâng lên rõ ràng con mắt đã đỏ ửng. Trần Tử Du nhìn thấy phản ứng này của cô ấy, vẻ mặt vẫn còn như con mèo nhỏ xù lông, nhưng rõ ràng khí thế giận dữ đã giảm xuống không ít.
Trần Táp nói: "Con còn gây chuyện nữa, mẹ liền ném con qua Mỹ."
Trần Tử Du giống như bị ai bứt một sợi lông, tâm tình đột nhiên kích động: "Nói đi nói lại cũng chỉ biết nói có một câu này, mẹ thật sự quan tâm con sao? Mẹ có biết hôm nay là ngày gì không?"
Trần Táp cười khẩy, lạnh lùng đáp: "Ngày gì vậy? Một ngày tốt đẹp của mẹ đều bị con phá hỏng hết cả rồi."
Trần Tử Du xoay người muốn chạy qua đường, Ôn Dĩ Ninh cách gần cậu ta nhất, theo bản năng túm lấy cổ tay cậu ta. Tiếng phanh chói tai, theo đó là tiếng còi xe liên tiếp, tài xế giận dữ chửi bới.
Vừa rồi bởi vì Ôn Dĩ Ninh dùng sức mạnh quá lớn để lôi Trần Tử Du về, kết quả hai người cùng ngã xuống. Trần Tử Du cao gần một mét tám, cứ như vậy đè lên người Ôn Dĩ Ninh. Cả nửa người trên của Ôn Dĩ Ninh đều bị đè nặng, hô hấp tắc lại ở ngực nửa ngày không thoát ra được. Trước mắt xoay vòng vòng.
Tất cả mọi người đều bị tình huống bất ngờ vừa rồi hù dọa, nếu không nhờ có Ôn Dĩ Ninh kéo lại, khẳng định Trần Tử Du đã bị bánh xe cán chết rồi.
"Xin lỗi nhé. Chị không sao chứ?" Trần Tử Du bối rối bò lên, vội vàng muốn dìu cô đứng dậy.
Đường Kỳ Sâm đột nhiên lên tiếng: "Đừng có chạm vào cô ấy."
Trần Tử Du giật mình rụt tay về, vẻ mặt luống cuống không biết phải làm sao.
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy độ cao còn chưa đủ, khom lưng xuống, "Không sao chứ?"
Ôn Dĩ Ninh lắc đầu.
Kha Lễ nói: "Thử tự mình đứng lên thật chậm xem có chỗ nào bị đau không? Sợ là vừa rồi tay đập xuống động tới xương cốt, nếu vậy thì tuyệt đối không thể tùy tiện di chuyển."
Đường Kỳ Sâm cũng là có ý này, nên vừa rồi mới không cho Trần Tử Du làm liều.
Ôn Dĩ Ninh nói: "Tôi thật sự không sao." Sau đó đứng lên. Nhưng rốt cuộc vừa rồi ngã đau như vậy, nói không có chỗ nào bị va chạm là không thể nào. Sức lực không đủ, cô nhanh chóng phải quỳ một chân xuống thở hổn hển. Đường Kỳ Sâm thấy cô sắp ngồi phịch xuống đất một lần nữa, liền nhanh tay đỡ lấy cô.
Cánh tay của người đàn ông rất mạnh mẽ, khẽ nắm lấy cổ tay cô, dùng sức để cô không bị ngã xuống. Ôn Dĩ Ninh theo bản năng muốn tránh ra, Đường Kỳ Sâm nói: "Tôi dìu em."
Hai người cách nhau rất gần, một có thể nghe thấy tiếng tim đập bất thường của đối phương, một có thế nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên tia do dự. Cuối cùng Ôn Dĩ Ninh vẫn nói: "Cảm ơn."
Đứng lên được rồi, Đường Kỳ Sâm cũng không vội thả tay, mà chờ đến khi cô thích ứng mới hoàn toàn tách ra.
Toàn bộ áy náy và khiếp sợ của Trần Táp nhanh chóng hóa thành giận dữ, đưa tay lên muốn đánh về phía Trần Tử Du. Cậu ta không tránh né, chỉ hơi giật mình, nhìn chằm chằm cô ấy rồi nói: "Hôm nay là sinh nhật con."
Một cái tát kia trong giây phút dừng lại, nhanh chóng biến đổi thành thứ cảm xúc không thể nói rõ đọng lại trên khuôn mặt Trần Táp.
Đêm đông gió lạnh gào thét, xen lẫn còn có âm thanh của lá khô trên đất bị gió quét qua phát ra tiếng lào xào. Bầu không khí trong phút chốc đông cứng.
"Cậu, qua đây." Đường Kỳ Sâm ngoắc tay gọi Trần Tử Du, sau đó vòng hai tay trước ngực.
Bộ dạng Trần Tử Du kia vẫn như cũ không hề có chút sợ hãi, có lẽ cho rằng bọn họ là vừa hòa nhau một trận, vẻ mặt ngạo mạn lại một lần nữa quay về. Cậu ta mang theo bộ dạng bất cần đi tới, mắt cũng không chớp lấy một cái. Đường Kỳ Sâm nói: "Xin lỗi."
Anh đứng chắn phía trước Ôn Dĩ Ninh, giọng nói trầm thấp nặng nề, "Cô ấy với cậu không quen không biết, không có cái nghĩa vụ phải cùng cậu coi rẻ mạng sống."
Trần Tử Du gật đầu, thẳng thắn nhận sai, "Xin lỗi chị."
Ôn Dĩ Ninh mím môi, vừa rồi hoàn toàn là phản ứng theo bản năng. Tuy là rất nguy hiểm, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy hối hận.
Đường Kỳ Sâm đánh cằm về phía Trần Táp, "Nói xin lỗi với mẹ cậu."
Lần này Trần Tử Du không làm, khuôn mặt bướng bỉnh, một mực cho rằng bản thân không sai.
Đường Kỳ Sâm hỏi: "Có xin lỗi không?"
Trong đêm tối, giọng nói của anh vẫn rất ôn đạm, nhưng nếu như tập trung cảm nhận sẽ thấy hơi thở phát ra từ trên người anh đang chậm rãi tự dựng lên thành một hàng rào mũi đao bén nhọn, còn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Tuy là trong lòng Trần Tử Du đã âm thầm run rẩy, nhưng bộ dạng vẫn thà chết cũng không cúi đầu.
Đường Kỳ Sâm đi lên mấy bước, không nói một câu, nhấc chân đạp mạnh vào đầu gối cậu ta -------- "Nói xin lỗi mẹ cậu!"
Trần Tử Du mềm nhũn như sợi mì quỳ xuống, bộp một tiếng, đầu gối cũng sắp dập nát. Đôi mắt cậu ta đỏ lên, cắn răng không phục.
Đường Kỳ Sâm ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, "Dù mẹ cậu có nhiều khuyết điểm hơn nữa thì cũng không thể trở thành lý do để cậu làm tổn thương cô ấy. Ngày hôm nay là sinh nhật của cậu phải không? Sinh nhật thì làm sao hả? Vĩ đại lắm sao? Ghê gớm lắm sao? Mẹ cậu cực nhọc lăn lộn trong cái xã hội toàn là những kẻ ăn thịt, ngươi sống ta chết, cho cậu tất cả, cho cậu vui sướng sống đến ngày này giờ này để mà cố tình làm bậy. Mẹ cậu không sung sướng gì, cậu càng không có tư cách trách móc cô ấy."
Lúc nói ra lời này, Đường Kỳ Sâm vẫn hết sức bình tĩnh, không mang theo suy nghĩ cá nhân, phảng phất như mỗi chữ đều là chân lý, khiến cho người ta nghe được không thể không tín phục(*). Trần Táp đứng một bên, sau một hồi trầm mặc, nước mắt rốt cuộc không kìm được rơi xuống.
(*) tin tưởng và nghe theo
Đường Kỳ Sâm cũng đã nói hết lời, anh không có ý định nói lời dịu dàng với cậu ta. Nếu không phải vì biết đôi chút về cuộc sống riêng của Trần Táp, anh cũng sẽ không cất công đi một chuyến đến chứng kiến cảnh hỗn loạn này. Phần sau bọn họ không quản được nữa, liền mang theo Kha Lễ rời đi.
Lúc đi qua Ôn Dĩ Ninh, Kha Lễ nói: "Đi thôi Dĩ Ninh, đưa cô về nhà."
Đến bên cạnh xe, Đường Kỳ Sâm không ngồi vào ngay, mà mở cốp sau xe rồi lấy ra tủ thuốc cá nhân. Lên xe, anh đưa tủ thuốc đó cho Ôn Dĩ Ninh, một câu cũng không nói.
Vừa rồi lúc ngã xuống, phần cánh tay ma sát với mặt đường của cô đã bị rách da, không quá sâu nên chính cô cũng không chú ý tới. Kha Lễ khởi động xe, nhưng không cho xe chạy luôn mà nói: "Dĩ Ninh, khử trùng vết thương trước đi. Lái xe sẽ bị rung, chờ cô xử lý xong rồi chúng ta đi."
Ôn Dĩ Ninh trầm mặc mở tủ thuốc ra, lấy tăm bông thấm vào cồn i-ốt. Hai bên cánh tay đều có vết xước, tay phải còn khá thuận tiện, đến khi chuyển sang trái thì rõ ràng đã hơi ngượng tay.
Có lẽ Kha Lễ cũng sợ cô lúng túng, rất tự nhiên tìm chuyện tán gẫu, "Hôm trước tôi lái xe đi bàn chuyện công việc, nhìn thấy một con đường phía đông thành phố đang được tu sửa lại. Hóa ra đến bây giờ Thượng Hải vẫn có nơi chưa nâng cấp đường."
Ôn Dĩ Ninh nói: "Mấy ngày trước tôi có đi ngang qua trường cũ, cũng suýt chút nữa thì không nhận ra."
Kha Lễ nói: "Gần đây có một quán cay Tứ Xuyên mới mở, nghe nói cũng không tệ lắm. Lúc nào rảnh rỗi cùng đi đi."
Cảm giác thân thiết nhất chính là ở nơi đất khách gặp được món ăn quê mình. Những năm tháng này Ôn Dĩ Ninh đều là một mình ở nơi đất khách quê người, từ xuân đến đông, một mình chịu chua xót đắng cay, một chút hương vị của quê hương cũng có thể đặc biệt khiến cho cô xúc động.
Liền cực kỳ vui vẻ nói: "Được! Bao giờ?"
Kha Lễ cũng cười, "Ngày mai, sau giờ tan tầm đi."
Lịch trình tuần sau sắp xếp khá thư thái, hiếm khi có khoảng thời gian nhàn nhã. Kha Lễ ngồi ở chức vị này, rất ít khi có được kỳ nghỉ, khoảng thời gian thả lỏng bình thường cũng đều là chút giây phút ngắn ngủi sau khi kết thúc công việc.
Đúng lúc này, Đường Kỳ Sâm vốn đang một mực trầm mặc đột nhiên lên tiếng: "Ngày mai cậu không tăng ca?"
Kha Lễ nói: "Ngày mai không có nhiều việc lắm. Hai cuộc họp của ngài đều là vào ban ngày, buổi tối cũng không có xã giao."
Đường Kỳ Sâm bình tĩnh nhìn anh ta, ngữ khí như là đang nói chuyện đương nhiên, "Ngày mai cậu phải tăng ca."
Bởi vì Kha Lễ và Ôn Dĩ Ninh nói chuyện đời thường bên ngoài, bầu không khí mới trở nên thoải mái tự nhiên, anh ta cũng vì thế mà thả lỏng tinh thần, không hướng về sâu hơn suy nghĩ. Hiện tại phản ứng lại, mới nhận ra mình quên mất việc cân nhắc đến tâm tư của ông chủ, rốt cuộc vẫn là không dám đối nghịch, nhanh chóng gật đầu, "...... Đúng, Đường tổng, ngày mai tôi phải tăng ca."
Rồi hướng về phía Ôn Dĩ Ninh xin lỗi: "Ngày khác đi, lần hẹn đầu tiên đành phải xù nợ rồi."
Ôn Dĩ Ninh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói rõ ra được là chỗ nào. Mà Đường Kỳ Sâm đã dựa đầu về sau nhắm mắt dưỡng thần, dáng vẻ thong dong bình tĩnh, cử chỉ nhẹ nhàng như người ngoài cuộc, hoàn toàn quên mất chính mình là kẻ đầu sỏ vừa mới đoạt mất cuộc vui của người ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...