Hẹn Gặp Lại, Mối Tình Đầu Của Tớ




Thời gian thấm thoát trôi, tôi không còn giận Thường Trung hay Lâm Kha nữa. Còn 2 tuần nữa là Halloween (30/10), trường tôi lên kế hoạch tổ chức đêm khiêu vũ ma mị cho tất cả học sinh (gọi là ma mị cho có chất Hallowen thôi chứ giống yến tiệc hoàng gia hơn).
Sáng sớm ngày chủ nhật, tôi vừa bỏ chiếc mask dưỡng ẩm qua một bên, chuẩn bị đi rửa mặt thì Ngọc Hạnh mở toang cửa phòng khiến tôi giật cả mình:
  - Tiểu Duyên đáng yêu của tớ ơi, cậu có nhớ hôm nay cậu có hẹn với ai không nè !?_Hạnh nhi ôm choàng lấy cổ tôi.
 Cô giúp việc với gương mặt lo lắng, run rẩy đứng bên ngoài phòng:
  - Tôi....xin lỗi. Tôi cố gắng....ngăn cô ấy lại nhưng...nhưng không được !!
  - Không sao, cô cứ đi làm việc của mình đi._Tôi mỉm cười giúp cô bớt sợ 
Tôi cố gắng chuẩn bị quần áo đầu tóc gọn gàng đi shopping với Ngọc Hạnh mua đầm dạ hội.

Hai chúng tôi bay từ gian hàng này sang gian hàng khác, nào là giày, son, phấn.... Một tay xách gần chục túi đồ là cụm từ để miêu tả Hạnh nhi lúc này, còn tôi, đi chơi cho dzui chứ có mua gì đâu. Tôi còn nhiều đồ ở nhà mà mua thêm thì rất phí. Hạnh nhi muốn tạo điểm nhấn cực mạnh trong lòng tên Vũ gì gì đó, ý trung nhân của Hạnh nhi. 
  - Tiểu Duyên, cậu có để ý Lâm Kha không??
  - Không, tớ mới quen cậu ấy được vài tháng thì để ý gì chứ_Tôi phẩy tay cười trừ 
  - Vậy thì chắc Lâm Kha thích cậu!!!
  - Thôi đừng nói nhảm nữa Lê tiểu thư của tuiiii
Cả hai đứa cười nghiêng ngả, làm rớt hết cái sự chanh xả của các tiểu thư ngay trong quán ăn.
Dung dăng dung dẻ trong khu thương mại hơn 5 tiếng đồng hồ thì chúng tôi chuẩn bị ra về. Đi qua gian hàng đồ vest thì:
  - Hạnh nhân, à không, Hạnh nhi!!!_Tiếng gọi với nghe khá lạ mà cũng quen quen 
Không ai khác đó là tên Vũ gì đó (thiệt tình là author không nhớ tên nhân vật =(( ). Đôi mắt mệt mỏi vì lựa đồ quá nhiều của Ngọc Hạnh bỗng sáng rực lên như 2 ngọn nến cháy trong màn đêm. Và tôi lại được nếm mùi cẩu lương, hai người họ nắm tay, nhìn nhau bằng con mắt âu yếm "anh ở đây bao lâu rồi?" "gặp em ở đây thật hạnh phúc quá".....tôi cứ như người vô hình vậy đó.

Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây.... vâng đó là chàng trai mà Hạnh nhi đã nhắc tới "Lâm Kha". Cậu ấy đụng trúng tôi khiến tôi làm rơi những túi đồ đang xách trên tay, cảm giác đau xót giùm cho đồ đạt trong tôi nổi lên. Tôi ngồi xuống nhặt từng món đồ thì cậu ấy cũng nhặt phụ tôi, nhưng trong lúc đó chủ nhân của những món đồ đang nhìn tôi bằng ánh mắt như kiểu "tui nói rồi, hai người có tình ý với nhau mà, hí hí". 
  - Tôi xin lỗi, tôi không cố ý_Lâm Kha trao trả lại những túi đồ cho tôi 
  - Không sao, cậu đi mua vest cho cho buổi tiệc à?
  - Không, tôi đi với em họ_ Lâm Kha đưa mắt về phía Vũ Thiên Hoàng
  - Vậy tớ sẽ có bạn thân là chị dâu phải không, Tiểu Duyên!!!_Đôi mắt với 3 chục ngàn ngôi sao chớp chớp của Ngọc Hạnh nhìn tôi 
  - Chào cậu, tớ về trước.
Tôi kéo tay Hạnh nhi ra về, trong khi đó Hạnh nhi với tay níu kéo không nỡ rời xa Vũ Thiên Hoàng. 




Tu bi con tơ niu (bật mí là buổi tiệc có một sự ...... GHEN nhẹ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận