Nói
xong, Ngọc cùng đám bạn ngúng nguẩy đi mất, để lại đằng sau khối khí lạnh lẽo
đang dần làm đóng băng mọi người xung quanh.
Tất
cả kéo nhau về biệt thự, im bặt nhìn nó, tay vẫn nắm chặt lấy tay hắn, hắn ở
bên lo lắng, quan sát sự thay đổi trên khuôn mặt nó, ngôi nhà rơi vào trạng
thái nặng nề.
Một
lúc sau, nó cất tiếng: “em đã suy nghĩ kĩ, EM.PHẢI.TRẢ.THÙ” mọi người vừa mới
thở phào nhẹ nhõm sau những phút dây kinh hoàng thì giờ lại SỐC-TOÀN-TẬP.
Saly
và Jammy vội can ngăn: “đừng Tanny à, mày suy nghĩ kĩ dùm tụi tao với, chính
mày bảo chuyện đó đã là của quá khứ mà” hai chị cứ nhao nhao lên, nó trầm giọng,
mang đầy nộ khí: “nếu đã được đào bới thì chúng phải tự chịu và tốt nhất là đừng
động đến những người của hiện tại” nhìn sang hắn.
Mọi
người cũng không còn cách nói để nói với nó nữa, đành im lặng, đợi sự trả thù của
nó và thầm tạm biệt những ngày tháng bình yên.
Nó về
phòng, tự thả mình cái phịch trên giường, nhắm mắt, tất cả đều tĩnh lặng, nó với
tay lấy chiếc cặp sách bên cạnh, lôi ra một cuốn sổ có bìa ngoài màu trắng và
những bông tuyết rơi, mở ra trang đầu tiên là những dòng chữ nắn nót, tràn ngập
niềm hạnh phúc của một cô bé 15, 16 tuổi
“Ngày…tháng…năm..
Hí hí,
hôm nay anh ấy tặng mình một con gấu thiệt to a, anh ấy đã hứa mai sẽ đưa mình đi
chơi rồi……
Ngày…tháng…năm…
Lại
một ngày nữa bên anh, em đã được 16 rồi, chúng ta cũng được một năm rồi nhỉ? Em
thật vui vì sinh nhật hôm nay đã có anh và Ngọc - những người em rất yêu thương,
hãy ở bên em mãi nhé, để hạnh phúc của em đừng bao giờ bay xa….”
Những
nét chữ ấy vẫn đều đều, tràn ngập niềm
vui và những nỗi buồn, những lần hờn ghen, nò cảm thấy thật khinh bỉ con người
của ngày xưa nhưng có vẻ con người đó sẽ là một mặt nạ hoàn hảo cho sự trả thù của nó từ ngày mai.
Nó gọi
cho Jenny nhờ điều tra tất cả về Long và Ngọc, ngắt kết nối và quay lại cuốn sổ.
Rồi nó bỗng giật mình khi trong cuốn sổ hiện lên cái tên thân thương Yên - người
chị nó.
Những
lời tự hứa với chính mình rằng sẽ thay đổi và quay trở lại với người chị thân
thương đến lúc cần thực hiện, nó thay đổi rồi.
Nó lại
vội nhờ Jenny điều tra về người chị kính yêu của mình Yên và đang định đóng quyển sổ lại, nó bỗng thấy từng hàng chữ
thân thương trên mẩu giấy đã ố vàng được dính vào cuốn sổ - bức thư mẹ nuôi đưa
cho nó.
Nó đưa
tay mân mê lại những dòng chữ ấy, nhắm mắt lặng lẽ, những hình ảnh về mẹ hiện ra,
tuổi thơ ấu, những kỉ niệm, cố ngăn chặn một giọt nước tràn mi nhưng một giọt nước
lóng lánh bướng bỉnh trượt theo hàng mi cong vút mà rơi xuống chiếc ga trải giường
màu xanh nhạt, tạo ra một bông hoa – là sự nở hoa của hạnh phúc hay sẽ là sự bắt
đầu của đau khổ với tất cả và kết thúc bằng nước mắt đây?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tớ
lại là dải phân cách~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng
hôm sau, mặt trời ló rạng , chim hót líu lo, thật là một ngày đẹp trời, trong một
ngôi biệt thự trắng, bên trong cánh cổng có một vườn hoa, bên cạnh vườn hoa có
một con đường lát sỏi, dọc theo con đường lát sỏi sẽ là một hồ bơi, quẹo phải đi
thắng từ hồ bơi sẽ đến một sân rộng và ở góc của cái sân rộng sẽ là một chiếc xích
đu và một cây cổ thụ và… (TG: xì tóp, so ry e vi oăn, thằng em tác giả đang học
văn en tác giả đang học inh lích sờ)
Mọi
người uể oải thức dậy, đi làm vệ sinh cá nhân và bước xuống lầu, mùi thức ăn thơm
nức mũi bay lên và cùng với đó là một dáng người cân đối, trên người là bộ váy
trắng có hình những bông hoa tuyết hai dây bản to và chiếc tạp dề màu xanh nhạt,
khuôn mặt tươi tỉnh, miệng ngâm nga, tay xào nấu, một khung cảnh làm chói mắt.
Và ở
bên trên là những con người đang há hốc mồm, dụi mắt và tí thì xỉu, rồi tất cả
cũng lặng lẽ lên bàn ngồi, lòng đã bắt đầu miễn cưỡng nhấn nút Start cho kế hoạch
trả thù của nó.
Nó
quay lại để thức ăn lên bàn, miệng cười tươi rói, cởi tạp dề, lấy ghế ngồi cạnh
hắn nói: “Tối qua mọi người ngủ ngon không? ăn đi chứ, từ bao giờ lại chê thức ăn
của em thế kia” giọng nói vẫn còn sự miễn cưỡng và lạnh giá.
Tất
cả lòng càng nặng trĩu, thở dài, Cinly lên tiếng: “Tanny, với mọi người ở đây,
em không cần miễn cưỡng vậy đâu”
Nó cười
trừ: “Thôi nào, để em sửa, nó cũng là một phần trong con người của em ngày xưa
mà” hắn lên tiếng: “Chúng ta là người thân của em, ai chả biết tính em, đừng có
miễn cưỡng mà cố gắng để rồi tích tụ trong lòng nỗi buồn mà không chia sẻ với
ai như thế, thấy em như vậy, ai mà vui nổi đây”
Nó
thấy thế thì mặt lạnh lại ngay lập tức, hàn khí lại tỏa ra bình thường, vừa húp
một thìa súp vừa nói: “Mọi người hãy tập
làm quen con người lúc nãy của em đi, cũng đừng tỏ ra ngạc nhiên nữa, bây giờ
sàn diễn đã bắt đầu rồi, những diễn viên là chúng ta nên cống hiến cật lực một
chút cho bộ phim này đi thôi”
Nó
nhếch mép cười, một nụ cười lạnh giá và ẩn chứa trong đó là nhiều điều.
Nó
chợt nhớ ra một điều: “Trưa nay mọi người tự ăn đi nhé, tí nữa em sẽ đi có việc”
rồi ăn vội và đứng dậy đi về phòng.
Nó lên
phòng, ánh mắt lạnh băng nhìn vào những thứ dễ thương trên bàn trang điểm, lấy
một bộ bông tai và vòng cổ bằng ngọc trai, miễn cưỡng lấy ra chiếc đai váy hình
chiếc nơ màu hồng to đùng và đeo bên hông, với tay lấy chiếc túi xinh xắn thay
cho chiếc cặp sách hàng ngày.
Tự
ngắm mình trong gương, nó thấy một cô gái mái tóc xanh dương thả tự do xoăn nhẹ
phía đuôi, mái vòm xinh xắn và một chiếc bờm trắng đáng yêu nhưng khuôn mặt lại
lại lạnh băng không cảm xúc, đôi mắt tím vô hồn.
Nó đành
miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, một cô bé 17 tuổi dịu dàng và tươi tắn xuất hiện
trong gương, một con người khiến nó tự mình khinh bỉ, ngu ngốc và nhu nhược.
Nó
xuống nhà đón Ami và Humer đăt lên hai bên vai, chào vội mọi người và lôi ra
đôi giày búp bê trắng bằng vải có viền ren để đi gặp người chịu của nó - Yên. Đứng
trước cánh cửa khuôn mặt nó lạnh băng, vừa ló mặt ra ngoài đường đã thấy một
khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ, nó là diễn viên đầu tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...