Mọi người hốt hoảng chạy lại nhưng hố không biết
sâu bao nhiêu và tối mù mịt nên không dám xuống, lúc này 6 anh chị mới ra lệnh
đi tìm những con đường khác, nó và hắn sẽ tự lo được, tuy ra lệnh rất lạnh lùng
nhưng trong long mỗi người đều thấp thỏm lo âu, đặt hết niềm tin vào nó và hắn.
Trong khi đó:
“oái, bụp, ay da, vk ơi, vk đâu rồi?,
vk có làm sao không?” hắn loạng choạng bò dậy, xờ xoạng trong khoảng không trống
mà hỏi nó, có một tiếng vọng cách đó không xa “em không sao, chân chỉ bị đập
vào đá, chảy máu chút thôi” rồi nó cũng gượng dậy, tìm kiếm Ami và Humer, may
là trước khi nó kịp đáp đất thì Ami và Humer đã nhảy cái phóc xuống trước và thầm
xin lỗi: “Xin lỗi chị, nhưng cũng cảm ơn chị đã xả thân làm bia đỡ đạn cho tụi
em, Amen”.
Nó và hắn vội bật đèn ở chiếc kính lên, nó giờ mới hỏi: “Jenny, đây
là chỗ nào? Jenny, Jenny…” gọi mãi mà không thấy Jenny trả lời, nó vội đưa tay
lên xờ tai và không thấy thiết bị liên lạc đâu nữa thì thốt ra một câu: “Chắc
chắn chỗ này khá sâu mới có thể làm rơi thiết bị ra khỏi tai em được, hoặc
không thì có ai tối qua nghịch tai em chăng” vừa nói nó vừa liếc mắt về phía Ami,
Ami vội cúi đầu xấu hổ (TG: khổ thân con bé, chắc tại không có gì chơi).
Bỗng gần
đó phát ra tiếng “bụp, leng keng, leng keng”, tất cả đều hướng mắt về phía đó
và vội chạy tới bên hai anh nhà ta: Dennis và Henry đang nằm xõng xoài, mặt mũi
bơ phờ, nhợt nhạt, biểu hiện của việc thiếu nước và thức ăn.
Hắn thì vội chạy đến
bên hốt hoảng cho 2 anh uống nước để tỉnh lại còn nó thì hốt hoảng…….chạy đến
nhặt cái tai nghe bị Dennis đá lăn sang một bên phủi phủi, vẻ mặt thương xót.
“Hụ hụ, khục khục” hai anh nhà ta sau khi được Devil tiếp nước đã tỉnh lại, giọng
run run: “anh, chị, hụ hụ”, hắn lo lắng đem bánh ra cho hai anh ăn, hai người
ăn ngấu nghiến như hổ chết đói, hắn thì xót lắm (TG: ây xày, anh ý có mỗi một
thằng em, Henry thì thân với Dennis từ nhỏ nên hắn cũng coi là em luôn, cưng với
thương lắm) còn nó tặng ngay một câu: “có vẻ được nuông chiều quá rồi, sau lần
này đưa chúng vào trại huấn luyện của em để em dạy”.
Dennis và Henry thì mặt
nghệt ra, sốc tí rơi bánh, hắn thì thở dài, lắc đầu ngao ngán: “do hai em thôi,
cố gắng ở trong đó 5 tháng nha mấy cưng”.
Sau khi tất cả đã phục hồi sức khỏe,
nó đứng lên, bước khập khiễng đi lần mò lối ra, Dennis và Henry thì thất vọng
nói: “chị đừng tìm làm gì, bọn em đã tìm kiếm rất lâu rồi nhưng nơi đây chỉ như
một cái đáy giếng rộng thôi”.
Nó vẫn đi tìm, lấy tay lần mò từng viên gạch trên
tường và 15 phút sau nó đã tìm được một cục hơi nhô nhô một tẹo và ấn nhẹ vào đấy,
một bức tường mở ra một đường hầm tối, nó đưa kính cho Dennis và Henry rồi
khoác vai hắn đi vào đường hầm.
Đi được một lúc, bỗng xung quanh phát ra tiếng
“thlè thlè”, tất cả vội hét: “có rắn” và chạy vội. Đang chạy bỗng Ami bị vấp phải
một hòn đá “méo” nó vội quay lại và không để ý đến một con rắn đang bò đến gần
chân nó “á”, nó kêu lên, bình thường thì đây là chuyện nhỏ nhưng con rắn lại cắn
vào vết thường đảng hở của nó.
Chất độc thấm nhanh hơn vào da thịt làm mặt nó
tái mét lại, mọi người vội tập chung lại chỗ nó và hoảng hốt nhìn vào vết
thương đang tím dần lại, một đường màu xanh chìm nổi dọc từ vết thương lên đến
đùi nó.
Hắn vội đến đỡ nó, khuôn mặt đầy sự lo lắng, nó vẫn giữ nguyên sự lạnh
lùng của mình và ra lệnh: “Đi tiếp đi, đừng để người nào bị thương nữa, em
không sao”. Hắn rất muốn mắng nó nhưng vẫn phải dìu nó đi ra khỏi nơi này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ tôi là giải phân cách ~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong lúc đó:
“Mọi người đi tiếp đi, nhớ đề
phòng kĩ” bốn chị và mọi người đã tìm được một đường hầm nữa và đang lần mò đi
theo.
Bỗng có tiếng động “cốp, cốp” đang phát ra và ngày càng đến gần đây, mọi
người nắm chặt vũ khí của mình, mặt đanh lại. Tiếp theo đó là hàng loạt tiếng
súng nổ, hóa ra đó là người của Charles.
Nó, hắn, Dennis, Henry, Ami và Humer
đang đi thì giật mình vì nghe thấy tiếng súng nổ ngay trên đầu, phát hiện ngay
ra là người của mình, nó vội ra lệnh tìm đường lên. Khi thấy mình bị yếu thế,
người của Charles vội gọi tiếp viện, cùng lúc đó thì tụi nó đã tìm được một đường
lên. Mọi người vội chạy ra chỗ nó và hỏi han đúng lúc đó “uỳnh,uỳnh” mặt đất
rung chuyển một cách mạnh mẽ, cát bụi bay tứ tung, mọi người loạng choạng cố đứng
vững, nó cảm nhận sự rung động của đất mà phán “chắc chắn có nổ bom”.
Mọi người
cũng đoán ra như thế, trong đầu thầm chửi bọn đầu đất vì đây là trong lòng đất
và đã có từ rất lâu nên nổ bom thì nơi này sẽ sụp đổ. Nó vội kêu mọi người
thoát khỏi nơi này, bên tai thì gọi cho người trong tổ chức chuẩn bị xe trước
tháp. Càng chạy thì tiếng “bùm bùm” vẫn liên tục vang Cinly không nhịn được thốt
lên “bọn ngu xuẩn”.
Ra được đến cửa động, tất cả đều phải chạy gấp rút vì cát đã
ngập ngang người, chạy mãi cuối cùng cũng thấy ánh sáng ban đêm đã chiếu dần xuống
hướng ra của tháp. Mọi người đã chạy ra ngoài hết chỉ còn lại 2, 3 người và nó
“uỳnh, rầm” cát chặn lối ra vào, nó cố cứu một người nên bị kẹt lại nửa thân dưới
trôn vùi trong cát.
Mọi người hốt hoảng kéo nó ra, vì chịu lực kéo của mọi người,
lực hút của cát cộng thêm cái chân ngày càng nặng vì cát đã ngập vào vết thương
làm mặt nó tím tái lại, đau đớn thốt lên “aaaaaa”.
Hắn thấy thế càng lo lắng,
hoảng loạn dùng hết sức kéo nó ra làm nó ngã vào lòng hắn, hắn vội vàng ôm lấy
nó đang nhăn nhó vì đau đớn. Sau khi đã đứng lên, nó lấy lại vẻ lạnh lùng nhưng
không dấu khỏi khuôn mặt ngày càng trắng bệch ra mà thay đổi màu sắc.
Một người
trong tổ chức báo cáo xe đã chuẩn bị xong, nó cố gắng nói: “tất…cả…lên xe…chú…ý…người
của Charles” càng ngày càng bé dần và ngất trên tay hắn. Mọi người vội vã lên 2
xe đã được chuẩn bị, hắn bế nó mà lòng như thiêu đốt, Cinly, Jammy, Anthony, Dennis
và đa số người của nó vào một xe, nó, hắn, Kenly, Saly, Arthur, Henry và 1,2 người
của nó ngồi xe còn lại.
Cinly và Kenly cầm lái, Jammy và Saly ngồi ghế phụ cầm
thiết bị định vị đã được nối với ipad chỉ đường, ai cũng tập chung cao độ vì nó
đã ngất mất rồi, 2 chị khởi động xe và lao về phía trước theo sự chỉ dẫn của
Jammy và Saly.
Đang đi bỗng có người báo: “Phía trước có khu phòng thủ của Charles
với hàng trăm xe ô tô và 3 máy bay, cũng đang tìm kiếm chúng ta”, hai xe nghe
xong đi sát lại với nhau Cinly và Kenly nhìn nhau gật đầu, tắt đèn xe, tất cả đều
lấy kính của nó ra đeo vào, Jammy và Saly mạo hiểm chỉ dẫn: “tiến thẳng về khu đó,
thẳng cổng đi vào có đường đã được mở rộng, đâm thẳng có một hàng rào gai điện
nhưng đã có một tấm ván khá to ở đó, tụi em sẽ ngắt điện của chúng trong ít phút”,
trong khi đó Ami và Humer cũng đã liên lạc với người trong tổ chức yêu cầu bắn
tên về địa điểm gần doanh trại của chúng lúc Jammy và Saly cắt điện, đánh lừa
chúng.
Trong lúc mọi người đang chuẩn bị thoát khỏi đây thì hắn vẫn lo lắng cho
nó, cúi người nhìn người con gái trong lòng đang chảy mồ hôi, nhăn mặt vì đau đớn
mà xót xa. Hắn chả biết từ bao giờ người con gái đã đi vào lòng mình, tình hành
động, từng hình ảnh của nó lúc lạnh lùng, vui vẻ, dễ thương,… hiện ra trong đầu
hắn như một thước phim tua chậm, hắn vẫn nhớ nhất là nụ cười rạng rỡ của nó khi
thấy Ami và Humer, nó đã phá đi cái hình ảnh một người con gái lạnh băng, ánh mắt
đầy uy lực và hàn khí làm ai cũng phải khiếp sợ ấy, nụ cười như nắng sớm đã làm tan chảy phần
nào trái tim hắn (TG: mới có phần nào thôi, hahahahaha).
Sau một hồi chăm chú làm
việc Jammy và Saly đã xâm nhập được vào hệ thống của chúng và ngắt điện “xong rồi”
hai người hấp tấp , mặt đầy mồ hồi báo cáo, Cinly và Kenly tăng ga, phóng với tốc
độ ánh sáng vào trong khu tiếp theo đó là những tiếng nổ “piu, bùm”, xe và máy
bay của chúng vội tập chung lại phía tên lửa. Đi một lúc thì tụi nó cũng đến được
chỗ hàng rào, Cinly và Kenly đạp ga hết cỡ phóng qua hàng rào, “phù” mọi người
thở phào nhẹ nhõm, hai xe lại bật đèn lên đi khỏi đây.
Trong khi 4 ông anh vẫn đang
ngẩn ngơ vì 4 chị thì đi chưa được bao xa cát bụi bỗng bay tứ tung, tạt vào mặt
đau rát, xe như lún dần vào trong cát, làm cả 4 anh đều phải thốt ra: “chết, có
bão cát”.
Bốn chị lại phải tập chung cao độ, đi nha hết mức nhưng càng đi xe càng
lún sâu vào trong cát, gió càng quật mạnh hơn, đúng lúc tuyệt vọng, chưa biết làm
gì cả thì Saly bỗng thấy một núi cát khá cao, đặt tâm vào đó mạo hiểm nói: “hãy
phi xe lên đồi cát kia, đó là đường sống duy nhất”.
Cinly và Kenly cũng cứ thế
mà đi, quay xe 90o, phi thẳng lên ngọn đồi đó nhưng đến lưng chừng núi
thì xe bỗng tụt xuống, Cinly và Kenly nhấn ga hết cỡ, cố gắng lên được đến đỉnh
đồi nhưng sắp đến đỉnh rồi mà xe không tài nào lên nổi. Cinly và Kenly lại đánh
liều một phen, đánh xe đi vòng quả đồi và lao xuống, đang đi rẽ 2 bánh bên trái
của xe kênh lên, rời khỏi mặt đất, tất cả đều hốt hoảng sợ xe lật, Cinly và
Kenly nhấn mạnh phanh, đánh tay lái đi bằng hai bánh sang phía bên kia của quả đồi
làm mọi người đứng tim. Sau giây phút tử thần, Saly và Kenly đã đưa mọi người
lao thẳng xuống đồi, tiến về Bắc Kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...