Rầm!
Cánh cửa phòng giám đốc bị mở tung một cách bất ngờ.
Linh Lan sát khí bừng bừng bước vào, trên tay cô cầm một tờ giấy.
- Cái gì đây?
Đập mạnh tờ giấy xuống bàn.
Cô tức giận nhìn thẳng vào mắt anh.
- Đơn ly hôn!
Hoài Anh thản nhiên tựa lưng trên ghế.
Hai tay khoanh trước ngực, khuôn mặt chẳng lấy một cảm xúc, anh không nhanh không chậm trả lời cô.
- Anh bị điên sao? Nói ly hôn là ly hôn sao?
- Giải thoát cho nhau đi, tôi không còn yêu em nữa.
Chát!
Khuôn mặt tiêu soái của Hoài Anh cứ thế mà in một dấu tay.
Anh không chống trả cũng không nói gì thêm, khuôn mặt vẫn cứ dửng dưng không chút cảm xúc nào nhìn cô.
Bây giờ đới với anh mà nói, đã làm đến bước này thì cái tát của cô cũng chẳng khiến anh đau.
Linh Lan giật mình rụt tay lại.
Cô hối hận vì đã đánh.
- Em…em…
- Kí đi, rõ ràng là tôi làm em tổn thương mà! Sao phải yêu tôi làm gì?
Cô thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt.
Tại sao? Tại sao lại thành ra thế này chứ? Từ khi nào người con trai mà cô yêu lại đối xử với cô như vậy.
Ánh mắt trìu mến ngọt ngào năm ấy từ khi lại băng lãnh, xa lạ đến thế.
Cô tự dặn lòng phải thật bình tĩnh, không được không được khóc, nhưng nước mắt trào ra trong vô thức.
- Làm ơn! Mau kí đi! Tôi không còn cảm xúc với em nữa!
Anh lạnh lùng đưa tờ đơn ly hôn đến trước mặt cô.
Soạt!
- Không bao giờ!
Những vụn giấy trắng từ từ rơi xuống dưới đất.
- Em cứ xé đi, xé hết tờ này thì lại có tờ khác cho em kí! Tôi có rất nhiều!
- Anh…anh bị điên rồi!
Hình như có một tiếng vỡ tan nào đó vang vọng lên từ trong trái tim của người con gái này.
Anh có nghe thấy không? Là tiếng trái tim của cô đang vỡ vụn ra.
Đau đến không tài nào thở được, sự chờ đợi mõi mòn, sự vun vén cho gia đình của cô bây giờ lại được anh trả lại bằng hai chữ “ly hôn”.
Không bao giờ.
Linh Lan yêu Hoài Anh, yêu một cách say đắm, có thể nói cô ngu ngốc yêu một kẻ phụ tình đến nổi dù trái tim bị đập cho nát tươm thì cô vẫn lấy tay gôm cái thứ tình yêu đó lại để hàn gắn.
Linh Lan ơi, Linh Lan ơi, tội tình gì phải thế, người ta có còn thương em đâu.
Lý trí cứ mãi kêu gào nhưng tâm vẫn mặc kệ.
- Không…đó không phải là lý do…anh đang dấu em cái gì đúng không? Không thể nào mà hết yêu được! Anh đang gặp vấn đề gì đúng không? Nói với em đi, chúng ta cùng nhau vượt qua? Hoài Anh! Nhìn em đi! Chúng ta đã cùng nhau trải qua bao nhiêu thứ rồi, làm sao mà anh nói hết yêu thì là hết yêu được! Làm ơn, nói với em đi, em sẽ cùng anh trải qua, chúng ta đã từng hứa với nhau trước lễ đường rồi mà, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau trải qua! Hoài Anh…
- BÙI LINH LAN!
Anh siết chặt cổ tay cô, gằn giọng nói.
Đôi mắt nâu ánh lên tia lửa giận dữ.
Linh Lan giật mình sợ hãi.
- Em là ngu thật hay chỉ đang giả ngu? Cao Hoài Anh tôi đây phúc lớn mạng lớn thì làm gì có vấn đề gì! Tôi đơn giản làn chán em rồi!
Linh Lan như chết lặn.
- Không…không phải! Anh không phải là Cao Hoài Anh…anh không phải!
Linh Lan hất tay Hoài Anh ra.
Ngay giây phút này cô không muốn đối mặt với người đàn ông này nữa, đây không phải là Cao Hoài Anh mà cô quen.
Cao Hoài Anh mà cô biết không làm cô đau lòng đến thế.
Bầu trời càng lúc càng tối sầm lại, tí tách từng giọt mưa rơi xuống mặt đất, có một người con gái cứ chạy mãi, chạy mãi.
Mưa càng lúc càng nặng trĩu.
Nước mưa như rửa sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt của người con gái.
Cuốn theo những dòng suy nghĩ của người con gái.
Khi đôi chân mệt mỏi dừng lại, cái đầu loay hoay tìm kiếm một hình bống nào đó.
Và vào giây phút cô quay đầu lại, cũng là lúc cô đã tìm thấy hình bống người con trai ấy:
- Anh đây rồi!
*****************
Ngoài trời mưa tuông như trút nước.
Linh Lan vội vã đội cặp trên đầu mà chạy đến chỗ khô ráo để trú mưa.
Bộ áo dài trên người cô cũng đã bị ướt.
Loay Hoay một lúc, cuối cùng cô quyết định chạy đến một trạm dừng xe buýt để trú.
Gió thổi qua tà áo dài ướt sũng, khiến cống cả người.
Cô vừa ôm lấy người, toàn thân run rẫy vì lạnh, miệng vừa xuýt xoa.
- Này bạn gì ơi! Áo dài của cậu ướt hết rồi kìa, mau khoác áo vào đi!
Bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên.
Cô giật mình nhìn lên, một người con trai đang đứng trước mặt cô, anh đang dịu dàng khoát áo lên người cô.
Linh Lan có chút đề phòng nên liền cởi ra.
- Ê khoan! Đừng cởi xuống, mau mặt vào đi…áo cô…ướt quá!
Anh chỉ tay vào áo cô, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Anh ngại ngùng quay mặt sang chỗ khác.
Nước mưa thấm vào lớp vải trắng mỏng, làm cho những thứ không nên thấy bị lộ ra.
Cô như nhận ra điều gì đó, cô xấu hổ, vội vàng khoác áo vào.
- Tôi…tôi chưa nhìn thấy gì hết.
- Cảm…cảm ơn!
Anh nở một nụ cười thân thiện gật đầu nhận lời cảm ơn.
Rồi anh bước đến ngồi bên cạnh cô.
Ngoài trời, mưa rơi không ngớt, càng lúc càng lớn, chàng trai chán nản thở dài một cái rồi từ từ lấy một cuốn sách trong cặp ra đọc.
Linh Lan lén nhìn chàng trai bên cạnh, thoáng có chút quen thuộc.
Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen nâu chăm chú nhìn vào sách.
Trong đầu cô lại chợt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuốc khác.
Đang mãi mê ngắm nhìn chàng trai này, bỗng đôi đồng tử nâu kia, di chuyển, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Mặt tôi dính gì sao?
- Không…không có! Chỉ là…trong anh rất giống một người nào đó nhưng tôi không nhớ ra…Anh tên gì thế? Làm sao tôi có thể trả cái áo này lại cho anh?
- Tôi tên là Dương Hoài Quốc.
Cô có thể đến trường đại học Ngoại Thương tìm tôi
- Ừm! A! xe buýt đến rồi tôi phải về đây, tạm biệt anh…
- Khoan đã! Còn cô? Cô tên gì?
- Tôi tên là Bùi Linh Lan.
Linh Lan quay đầu nhìn anh cười một cái rồi vội vàng chạy nhanh lên xe buýt.
Để lại chàng trai đang đứng sửng người nhìn chiếc xe rời đi.
Dương Hoài Quốc ngẩn người nhìn theo bống lưng của người con gái đó.
Anh có chút luyến tiếc nhìn theo chiếc xe đã rời đi xa.
Hình như…anh đã tiềm được người anh muốn gặp thì phải…chỉ là đúng người nhưng sai thời điểm.
Anh đưa tay ra hứng những giọt mưa đang rơi, bất giác nỡ một nụ cười:
- Hôm nay…không phải là một ngày đầy nắng nhỉ!
Trên chiếc xe buýt, Linh Lan chợt ngẩm lại cái tên “Dương Hoài Quốc” kia.
Một cái tên rất đẹp, người đó cũng khó ấm áp, làm cho cô chợt nhớ đến người anh trai trong cô nhi viện năm đó.
Chắc bây giờ, anh ấy cũng chạc tuổi người này.
- Dương Hoài Quốc…Hoài Quốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...