Hẹn Em Kiếp Sau


Cánh tay định giơ lên của Nguyệt bối rối dừng lại giữa không trung, rồi buồn buồn hạ xuống, nắm hờ lại bên hông, mang theo nỗi chua xót chập chùng. Tất cả đã như cô mong muốn, cô nên vui cho cậu mới đúng, phải...cười lên nào Nguyệt ơi, người ta so với Nguyệt, đúng là tốt hơn biết bao nhiêu.

Nhưng mọi thứ diễn ra cũng nhanh thật đấy, nhanh đến mức cả cơ thể Nguyệt thấy chênh vênh lắm, giống như đứng trước vực thẳm của sự bàng hoàng, chỉ cần sảy chân một cái, thì không còn đường nào để vãn hồi.

- Cô Lan Hương, cô có sao không? - Phía đằng sau, giọng bà vú già bỗng nhiên vang lên thảng thốt.

- Hương, em sao thế? - Cậu Long một tay giữ lấy eo của người con gái ấy, một tay đỡ lấy đầu của người nọ, cẩn thận quan sát.

- Hình như cô Hương bị say nắng, cô Lan Hương, cô có nghe thấy vú nói không?

- Con không sao, em không sao đâu, em hơi chóng mặt một chút, ngồi xuống là được.

Đám người làm dưới ruộng cũng lục đục lên trên trên này ngồi nghỉ, thành ra nơi đây bỗng chốc đông nghịt người, không khí cũng chùng chình nóng nực, khiến người ta khó thở hơn bao giờ hết. Khuôn mặt cô gái thoắt trắng thoắt đỏ, hình như là say nắng thật. Bà vú lo lắng rối tinh rối mù cầm khăn lau mồ hôi trên vầng trán của cô gái ấy:

- Có nước không? Ai đó cho cô nhà tôi xin một chút nước.

Nguyệt nhìn ống tre đựng nước trong tay, lại quan sát khuôn mặt đỏ bừng của cô gái ấy, ngay lập tức, cô bước nhanh về phía đó, đưa ống nước của mình ra:


- Nước đây, cậu mau cho cô ấy uống đi, hình như tiểu thư bị cảm nắng, cởi bỏ vài cúc áo trên cổ có lẽ sẽ...đỡ hơn.

Bà vú già cảm ơn Nguyệt rối rít, đón lấy ống nước trong tay Nguyệt, lại trao cho cậu Long để cậu lo cho cô Hương.

Bây giờ Nguyệt mới biết, cô gái ấy tên là Lan Hương, quả thật người cũng như tên, dịu dàng, trong trắng như loài hoa lan, lại mang một vẻ đẹp điềm đạm, mềm mại đúng chất tiểu thư đài các. Chăm chú ngắm nhìn người con gái nọ, khoảnh khắc rời mắt đi, đúng lúc bị một ánh mắt sắc bén, trầm ngâm, lại pha một chút gì đó khó hiểu tóm gọn.

Thấy cậu Long hơi nhíu mày lạnh lùng nhìn Nguyệt như thế, cô cũng không muốn nói gì, chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, đúng mực của kẻ tôi tớ khi đối diện với người chủ của mình.

- Cô Hương, cô thấy trong người sao rồi? - Vú Thích lo lắng hỏi.

- Con không sao đâu vú.

Cậu Đình Long cũng thôi không nhìn Nguyệt nữa, cậu đặt tay lên trán của cô gái nọ, sức nóng truyền đến lòng bàn tay khiến cậu phải giật mình. Khuôn mặt cậu Long biến sắc, sự lo lắng hiện lên rõ ràng trên khuôn mặt đầy nét nam tính:

- Vú trở về trước, tìm người mời thầy thuốc đến.

- Vâng tôi đi ngay đây, cô ơi là cô ơi, sức yếu nhưng lại thích cậy mạnh.


Ngay lập tức, cậu Long cẩn thận bế thân thể yếu ớt của cô gái đang dần lịm đi nọ. Bước chân vững vàng nhanh chóng dẹp đường trở về nhà trên.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, trong lòng Nguyệt không rõ là cảm xúc gì. Nhìn thấy người mình yêu ôm người con gái khác, nói là mừng cho cậu đấy, nhưng cô chẳng thể nào cười nổi. Lục phủ ngũ tạng giống như bị bàn tay của ai đó bóp lấy, nghẹt thở, cậu còn chưa bao giờ ôm Nguyệt vào lòng nhẹ nhàng như thế cơ mà.

- Cô Lan Hương mà mày bảo đấy hả Thị? Đẹp nhỉ, nhưng trông cứ yếu ớt thế nào ý. - Cái Tơm liến thoắng trông theo rồi chúng nó lại châu đầu vào hóng hớt.

- Mày ngu, phải yếu ớt một chút thì cánh đàn ông người ta mới thích, ai như chúng mày, khoẻ như vâm ra đấy, thì chỉ có hùng hục ngoài đồng như con trâu thôi.

Nói rồi, nó làm bộ yếu ớt như vừa trúng gió, õng ẹo ngoẹo đầu ngoẹo cổ:

- Ai dà, tao chóng mặt quá, đứa nào bế tao về nhà đi.

- Nỡm ạ, chả bằng người ta, chúng mày nhỉ?

Cả đám con gái thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, cứ hi hi ha ha với nhau cả buổi.

Nguyệt thì chẳng vui như chúng nó, cô thất thểu ngồi bệt xuống nền cỏ vì thời tiết nóng nực mà vàng hoe héo úa. Tấm lưng rộng lớn của cậu Long đã khuất sau lối đi nọ, chẳng còn thấy tăm hơi. Mấy vết sẹo vì bị đánh trên cánh tay Nguyệt lại âm thầm đau đớn. Tự nhiên Nguyệt thấy ấm ức lạ thường, cô bị đánh đau đến thế, cũng chỉ biết chịu đựng một mình, người ta thì cảm nắng một chút, đã được cậu bế bế bồng bồng.


Ghét cậu quá đi mất, thay lòng nhanh như vậy?

***
- Mời ông đốc tờ qua bên này. - Anh người hầu mặc bộ áo sáng, đi chân đất dẫn đường.

Vú Thích đứng bên cạnh giường lớn, cánh tay cầm chiếc quạt mo quạt đều đều, thi thoảng lại sờ lên vầng trán cô Hương kiểm tra:

- Cô ơi, cô đỡ mệt chưa?

- Lan Hương ngủ rồi. Vú Thích, rốt cuộc những năm qua, Lan Hương đã gặp phải chuyện gì?

Nghe cậu Long hỏi, vú Thích buồn đi thấy rõ, khuôn mặt già nua ngước lên nhìn cậu, đôi bàn tay nhăn nheo xoắn xuýt vào nhau như cân nhắc xem có nên nói sự thật cho cậu không. Thở dài một hơi, vú đành phải nói:

- Thật ra, cô Lan Hương vẫn chưa hề biết tình hình sức khoẻ của mình cậu ạ. Chỉ có tôi và mợ Hằng, mẹ của cô Hương là sáng tỏ. Như cậu biết đấy, năm đó đói kém, thầy cô Hương là ông Bình, bị người mà mình hết lòng tin tưởng lừa sạch tiền bạc, lại còn gánh thêm một món nợ vô cùng lớn, bán hết gia sản đi cũng trả không đủ. Lâm vào đường cùng, ông Bình đã tự tử.

Nghe vú Thích kể, vài kí ức không mấy hay ho đột nhiên xuất hiện trong não bộ của cậu. Đám cháy ngày hôm ấy đã làm cho dân tình nhốn nháo suốt một thời gian dài. Lúc căn nhà cháy rụi chỉ còn lại tro tàn, người ta tìm thấy một xác người, có nhiều kẻ đoán già đoán non là ông Bình. Nhưng nếu như vậy thì lí do gì mà ông ấy lại chọn cách chết đau đớn như thế? Hoá ra là vậy, vẫn còn may, vợ con ông Bình đã kịp thời sơ tán đi nơi khác, vừa trốn nợ nần, vừa kiếm kế sinh nhai.

Cũng kể từ ấy, cậu đã mất hết tin tức của Lan Hương, người bạn thân thiết nhất thuở nhỏ.

Im lặng một lúc, vú già rầu rĩ, thi thoảng lại đưa tay lên gạt nước mắt:


- Cậu ạ! Đến nước này rồi, tôi cũng phải nói thật với cậu thôi. Trong suốt cả chục năm qua, chẳng có ngày nào là cô nhà tôi không nhớ về cậu, có đêm nằm mơ, cô ấy cũng gọi tên cậu suốt. Sáng hôm sau tôi hỏi chuyện, thì cô ấy nhất định giấu kín không thổ lộ lấy một lời. Tới tuổi cập kê, bao nhiêu người tới thưa chuyện cưới hỏi, nhưng ai cô ấy cũng không muốn gả. Thân già này biết, cô ấy vẫn luôn nhớ đến cậu.

Ánh mắt cậu Long di chuyển đến khuôn mặt của người con gái nọ, đôi môi buổi sáng hãy còn đỏ mọng, bây giờ đã trắng bệch vì bệnh tật, nước da xanh xao nổi rõ từng đường gân, đôi lông mày thanh mảnh nhíu chặt lại.

Sự thương xót xuất hiện trong đáy mắt của chàng trai, cậu Long vẫn trầm lặng như thế, cậu cũng không ngờ rằng, Lan Hương lại để tâm tới lời hứa khi xưa đến vậy. Hoá ra, cậu lại là lí do để cô ấy lỡ dở một đời. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường, cảm xúc trong lòng cậu đột nhiên trở nên rối loạn.

- Cô Hương bệnh tật triền miên kể từ cái hôm cô trở về trong trạng thái bị chó cắn. Tuy không có hệ luỵ gì xảy ra ngay sau đó, nhưng sức khoẻ của cô yếu đi thấy rõ, mợ tôi đã mời thầy lang khắp tứ phương thiên hạ, nhưng đều nhận được câu trả lời giống như nhau. Cô Hương...chẳng sống được quá 18 tuổi.

Nói đến đây, vú Thích không kiềm chế nổi nỗi xúc động, vú khóc, từng tiếng nấc ùa lên làm cuống họng nghẹn cứng lại, vú không thể nói nổi một lời nào. Thôi thì, chỉ biết than thân trách phận, do số cô Hương khổ chứ biết làm thế nào bây giờ.

Vú Thích run rẩy cả người, cố gắng nuốt tiếng nấc vào trong lồng ngực:

- Vì thế cho nên, mợ Hằng mới đánh tiếng về bên này, xin phép ông bà tổng cho cô Hương được ở đây chơi một thời gian, nhỡ đâu gặp cậu, cô ấy vui vẻ, lại khỏe lên thì sao?

Ra là thế...ra là thế, chàng trai bây giờ mới thấu tỏ sự tình, đôi mắt cậu cũng trở nên đỏ bừng, cậu nắm lấy bàn tay gầy guộc của cô gái, cúi đầu thật thấp. Cậu cảm nhận hơi ấm, mạch đập yếu ớt từ da thịt người bạn thân thiết nhất của mình.

Đáng lẽ ra cậu mới là người phải nhận vết cắn ấy, vì một hồi nghịch ngợm không nghĩ đến hậu quả. Nhưng Lan Hương đã thay cậu lãnh trọn, cô mềm yếu tựa loài hoa cánh chuồn nhạy cảm, nhưng cũng dũng cảm giống như một loài chim oai vệ trong rừng già. Không quản đau đớn, cô đã cản cho cậu một hồi thập tử nhất sinh.

Thậm chí khi bị cắn, cô gái ấy cũng không khóc dù chỉ một tiếng, cô nở một nụ cười nhẹ nhàng, an ủi cậu rằng cô không sao, không đau một chút nào cả.

Hoá ra...cậu...nợ Lan Hương cả một cuộc đời.s


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận