Được chạy chữa kịp thời, Cao Tuấn giữ được mạng sống, bác sĩ nói cũng may mà động mạch chủ không bị tổn thương, không thì anh chết chắc.
Lúc Cao Tuấn hôn mê tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Lưu Lộ.
Trong phòng bệnh, nhìn thấy Lưu Lộ ngồi bên cạnh khóc lóc sụt sùi, Cao Tuấn miễn cưỡng gượng cười, đôi môi nứt nẻ khàn khàn hỏi, “Lộ Lộ, sao lại ở đây?”
“Chú Cao tỉnh rồi ạ?” Nghe thấy giọng Cao Tuấn, Lưu Lộ cuống quýt cúi xuống nhìn anh, nước mắt lã chã rớt xuống chiếc áo bệnh nhân của anh, “Bác sĩ gọi cho anh hai cháu nhưng không liên lạc được nên gọi cho cháu, chú Cao, sao chú bị thương nặng thế này? Có đau không ạ?”
“Không sao, chú không đau.” Cao Tuấn chậm rãi lắc đầu, nắm lấy tay Lưu Lộ.
“Anh cháu đâu rồi ạ? Sao gọi không được ạ?” Cao Tuấn biết chắc chắn điện thoại của Dương Đào đã bị Chu Hạo Vũ cướp mất, rành rành bản thân anh cũng nóng ruột như lửa đốt, nhưng để Lưu Lộ khỏi lo lắng, anh đành phải hết lòng an ủi, “Tạm thời anh cháu đang bận, không phân thân ra được. Lộ Lộ, cháu cũng phải đi học mà, đừng nán lại bệnh viện lâu quá, về trường học đi.”
Lưu Lộ lắc đầu quầy quậy, “Không được, cháu phải ở lại chăm sóc chú.”
Cao Tuấn đặt tay lên đầu Lưu Lộ, nhẹ vỗ về, trầm ngâm một lát, bất chợt tha thiết hỏi, “Lộ Lộ, cháu không trách anh cháu chứ?”
Lưu Lộ thoáng sửng sốt, ngờ vực nhìn Cao Tuấn.
“Chú biết, khoảng thời gian ba cháu đổ bệnh cần tiền chữa chạy, hai anh em cháu từng có chút hiểu lầm, cháu nghĩ anh cháu ích kỷ, hẹp hòi, bất hiếu, cho rằng anh cháu chỉ biết nghĩ đến mình, bỏ quên cảm xúc của cháu, đúng không?” Cao Tuấn bình tĩnh nói, còn nở nụ cười thân thiện, “Thực ra có rất nhiều chuyện cháu không biết, khi đó cháu còn nhỏ quá, không ý thức được ba cháu đối xử với anh cháu tệ cỡ nào, vô tình cỡ nào, nên anh cháu oán hận là có thể hiểu được, nhưng vì cháu, anh cháu chấp nhận làm mọi thứ, bao gồm cả tha thứ cho ba cháu, anh cháu rất quan tâm đến cháu, rất yêu thương cháu, nên bất kể sau này anh cháu có giảng hòa với ba cháu hay không, có thể chấp nhận lời xin lỗi của ba cháu hay không, thì cháu cũng đừng nên oán trách, phải khoan dung, thấu hiểu cho anh cháu, yêu thương lại anh cháu, đừng làm anh cháu buồn bã, khổ tâm, được không Lộ Lộ?”
Những lời này khiến Lưu Lộ xót xa vô hạn, thực ra từ lâu cô bé đã cực kỳ hối hận vì những lời mình nói với Dương Đào trong cơn giận, anh hai cũng rất khó khăn, cô biết chứ, chỉ tại cô quá lo lắng cho sức khỏe của ba, bướng bỉnh không hiểu chuyện, nên mới làm anh hai buồn.
“Cháu biết rồi, từ nay cháu sẽ đối xử thật tốt với anh hai.” Lưu Lộ nghiêm túc hứa hẹn, đôi mắt ngân ngấn lệ.
Cao Tuấn nở nụ cười, như ánh nắng xuyên qua tầng mây, phiền muộn trong lòng vơi đi hẳn.
Chu Hạo Vũ đã bỏ đi khoảng vài giờ, cửa phòng vẫn khóa chặt, căn phòng ngủ này cực kỳ kín đáo, cửa sổ cũng không có, Dương Đào như bị nhốt trong nhà giam, muốn bỏ trốn thật sự khó hơn lên trời.
Dương Đào chẳng biết tìm được thanh sắt ở đâu, nhọc nhằn chọc tới chọc lui trong ổ khóa, mồ hôi đầy đầu vẫn không mở được cửa, đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc thình lình vọng vào, ngăn cản động tác của cậu, “Đừng phí công vô ích, không mở được đâu.”
Nghe thấy giọng Thiên Lệ bên ngoài, Dương Đào sáng bừng mắt, “Thiên Lệ? Sao cậu ở ngoài đó?”
“Anh Hạo bảo tôi canh chừng, không cho cậu bỏ trốn.” Thiên Lệ tựa vào cửa, vừa ngán ngẩm sửa móng tay vừa thong thả giải thích.
Dương Đào ghé sát cửa, van nài như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Cậu mở cửa thả tôi ra với!”
“Đừng trông chờ tôi mở cửa cho cậu, thả cậu ra thì anh Hạo giết tôi mất, cho mượn mười lá gan nữa tôi cũng chẳng dám đâu!”
Thiên Lệ nói như vậy, Dương Đào biết cầu xin cách nào cũng không được thả, đành phải lùi lại ngồi xuống sô pha, ép mình bình tĩnh suy nghĩ, tìm cách khác khả thi hơn.
Nửa tiếng sau, Dương Đào lại đến gần cửa, hạ giọng năn nỉ ngọt ngào, “Thiên Lệ, tôi muốn đi WC, cậu cho tôi đi WC với.”
“Không được! Tôi không mở cửa cho cậu được.” Thiên Lệ ngập ngừng một thoáng, khước từ đáp, “Trong phòng anh Hạo có WC cơ mà?”
“Bị khóa rồi, không tin cậu vào nhìn xem.” Dương Đào tiếp tục nài nỉ, “Thiên Lệ này, tôi biết hồi trước tôi vô lễ với cậu quá, đại nhân đừng chấp tiểu nhân, cậu đừng để bụng nhé, tôi muốn đi WC thật mà, tôi nhịn hết nổi rồi.”
“Thế thì…”
Thấy giọng Thiên Lệ dịu đi, Dương Đào vội vàng nói tiếp, “Cậu cứ yên tâm, quán bar đông người như thế, tôi biết chạy đằng nào? Cậu theo dõi tôi là được mà?”
“…” Thiên Lệ suy tính một lát, nếu làm khó Dương Đào quá, Chu Hạo Vũ cũng không tha cho mình, vì thế bèn đáp ứng, “Thôi được rồi, nhưng tôi cảnh cáo cậu, đừng có giở trò với tôi đấy!”
Chịu không nổi Dương Đào đau khổ cầu xin, Thiên Lệ mở cửa cho cậu ra, theo sau cậu đi vào WC bên cạnh phòng hóa trang.
Nhưng vừa ra ngoài, Dương Đào đã nhân lúc Thiên Lệ sơ ý, thình lình quay ngoắt chạy vào phòng hóa trang, Thiên Lệ vội vàng đuổi theo, nhưng cậu ta không biết Dương Đào trốn ở sau cửa đã cầm sẵn cây gậy ba-toong trong hòm đạo cụ biểu diễn, ngay lúc Thiên Lệ chạy vào phòng, Dương Đào vung gậy nện thẳng xuống đầu cậu ta, chẳng mấy chốc đã đập cậu ta ngất lịm.
Thấy Thiên Lệ hôn mê bất tỉnh, Dương Đào vội vàng ném gậy, để tránh gây chú ý, cậu thay bộ đồ của nhân viên phục vụ trong tủ, sau đó cúi mặt hấp tấp trốn khỏi quán bar, điên cuồng chạy tới bệnh viện.
Sau khi bảo Lưu Lộ về trường, Cao Tuấn yếu ớt ngồi tựa vào đầu giường bệnh, mất hồn mất vía, lòng dạ rối bời, anh lo Dương Đào sẽ xảy ra chuyện, chẳng biết có bị kẻ cùng hung cực ác kia gây thương tích hay không, anh muốn quay về quán bar, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, không thể xuống giường, trừ báo cảnh sát thì anh cũng bó tay hết cách.
Đang lúc Cao Tuấn chuẩn bị báo cảnh sát, một bóng người hoảng loạn xuất hiện trước cửa phòng bệnh, khiến tim anh khựng lại một nhịp.
“Tuấn!”
“Dương Đào?”
Dương Đào lảo đảo chạy đến bên giường Cao Tuấn, nhìn thấy băng vải quấn chặt đùi anh còn rướm máu, nước mắt cậu trào ra, hai bệnh nhân giường bên thấy vậy thì không khỏi liếc nhìn.
“Anh bị đần hả? Sao anh có thể làm như thế? Anh định để em hận mình đến chết sao?” Dương Đào cúi xuống, chống tay lên mép giường, bờ vai run rẩy.
“Anh không sao, vết thương khâu lại rồi mà, không việc gì.” Cao Tuấn trấn an một câu, nhịn đau rướn người tới, cẩn thận ngắm nghía Dương Đào, “Em thì sao? Không sao chứ?”
Sắc mặt Cao Tuấn vẫn trắng bệch như tờ giấy, vì không để Dương Đào lo lắng, anh vẫn cố giữ nụ cười, nhưng thực ra bác sĩ đã cho anh hay, dây thần kinh ở đùi phải của anh đã bị tổn thương, dù bắp thịt liền lại thì vẫn có khả năng sẽ thành tàn tật.
“Em không sao.” Dương Đào đầm đìa nước mắt nhìn Cao Tuấn, ân hận đập đập ngực mình, “Toàn là em hại anh, em phải giết thằng Chu Hạo Vũ, nó đã hủy hoại em, giờ còn muốn hủy hoại anh.”
“Đào Đào, đừng nói linh tinh!” Cao Tuấn nắm tay Dương Đào, nghiêm mặt hỏi, “Còn nhớ hôm trước anh nói gì với em không? Bây giờ đã không còn thời gian lưỡng lự hay lùi bước nữa, em phải đi tự thú ngay, chỉ có vậy mới thoát được khỏi Chu Hạo Vũ, Đào Đào, bây giờ em phải đi tìm Vương Chiến Long ngay lập tức, dù sao ông ấy cũng là cảnh sát duy nhất chúng ta quen, chắc chắn ông ấy sẽ thu xếp được cho em.”
Vẻ mặt Cao Tuấn nghiêm túc hơn bao giờ hết, giọng điệu cũng quả quyết vô cùng, Dương Đào chùi nước mắt, đau đớn nhìn anh, “Vâng, em biết mà, nhưng… nhưng nếu vậy thì sẽ rất lâu nữa chúng ta mới được gặp lại nhau, bây giờ anh đang bị thương, mà em lại không thể ở bên chăm sóc anh được…”
Dương Đào còn chưa nói hết, Cao Tuấn đã ngắt lời cậu, giọng điệu kiên quyết, “Đối với chúng ta, chuyện quan trọng nhất lúc này là gì?”
Dương Đào cúi đầu, lặng im không đáp.
Cao Tuấn nhìn quanh, kéo Dương Đào lại gần, khẽ thì thầm bên tai cậu, “Chuyện quan trọng nhất chính là cai nghiện, những thứ khác cứ từ từ vượt qua, anh sẽ đợi em, yên tâm đi, cho đến khi em quay về, anh sẽ quyết tâm chờ đợi em.”
Dương Đào lắng nghe, trái tim hoảng hốt bất an dần bình tĩnh lại, ánh mắt loe lóe vẻ kiên nghị.
“Đừng quay về hẻm Nghênh Xuân, đừng xuất hiện gần quán bar nữa, hai chỗ đó đều không an toàn, em chạy thẳng đến đồn cảnh sát tìm Vương Chiến Long đi, đi luôn bây giờ đi! Nhanh!”
Dứt lời, Cao Tuấn dồn sức đẩy Dương Đào ra, chạm phải vết thương, đau chảy nước mắt, Dương Đào ngơ ngẩn nhìn Cao Tuấn, trầm ngâm một lát, thình lình bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, cậu tiến lên một bước, ôm thật chặt lấy anh, mặt kề mặt, ngực kề ngực, ghé vào tai anh thầm thì.
“Em yêu anh! Tuấn, em còn cả nửa đời sau muốn bước tiếp cùng anh, chúng ta phải ở bên nhau, em muốn yêu anh cho đến ngày em chết!”
Cao Tuấn vươn hai tay ôm lấy Dương Đào, nước mắt thấm ướt vạt áo cậu, nhưng khóe miệng anh nhoẻn cười rạng rỡ. Đủ rồi, chỉ vậy là đủ rồi, có được tình yêu và lời hứa này của cậu, đối với anh đã là báu vật quý giá nhất trên đời.
Chiếu theo lời dặn của Cao Tuấn, Dương Đào lập tức chạy đến đồn cảnh sát tự thú, Vương Chiến Long đưa cậu đến trại cai nghiện, bắt đầu từ hôm nay, cậu buộc phải cách ly cai nghiện đúng hai năm.
Sau khi xuất viện, Cao Tuấn ở nhà hai tháng, Lưu Lộ và Tôn Tiểu Hải thường xuyên đến chăm sóc anh, được hai người cẩn thận săn sóc, anh hồi phục rất nhanh, nay đã có thể đi lại chậm rãi, nhưng bước chân vẫn tập tễnh, Cao Tuấn biết, đùi phải của anh đã tàn phế một nửa, mãi mãi không thể trở lại như ban đầu.
Trong hai tháng Cao Tuấn dưỡng thương, Chu Hạo Vũ cũng không yên ổn, thậm chí có thể nói là sứt đầu mẻ trán, nên hắn cũng không rảnh để ý Dương Đào trốn ở đâu.
A Lượng bại lộ, trong một lần giao dịch, A Lượng cùng một tên thuộc hạ đi gặp người mua, không ngờ người mua nọ là gián điệp của cảnh sát, sau vài phút đấu súng, tên thuộc hạ bị bắn gục, còn A Lượng bị bắt giữ.
Sau khi Dương Đào vào trại cai nghiện, ngày nào Cao Tuấn cũng nóng ruột không yên, anh biết cuộc sống ở đó vô cùng gian khổ, sẽ là thử thách to lớn đối với Dương Đào, nhưng cậu bắt buộc phải vượt qua, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội nào cứu lấy bản thân được nữa.
Còn đối với Cao Tuấn, ít nhất anh cũng đã tạm thời gửi Dương Đào đến nơi bình an, giờ anh đã có thể yên tâm một nửa, thời gian tới, anh phải dựa vào sức mình được ăn cả ngã về không, phải đối phó với Chu Hạo Vũ, thử thách này anh cũng buộc phải vượt qua, bằng không hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại như quả bom hẹn giờ, là tai họa ngầm to lớn, không chỉ uy hiếp Dương Đào mà còn kéo theo rất nhiều người khác xuống vũng bùn ma túy.
Vì vậy, Cao Tuấn lê cẳng chân tàn phế quay về công ty, nhưng quản lý lại cho anh hay, anh đã bị sa thải.
Cao Tuấn chưa từ bỏ hi vọng, bắt đầu triển khai kế hoạch từ Tống Huy. Suốt quãng thời gian làm ở đó, anh đã cố gắng nhớ quy luật và thời gian bí mật giao hàng, biết được không phải tốp hàng nào cũng giấu ma túy, đại bộ phận vẫn là trà thật, chỉ tùy từng lúc mới trộn ma túy vào, mà chắc chắn Tống Huy nắm rõ việc này.
Sau khi A Lượng bị bắt, Chu Hạo Vũ lo sợ quán bar bại lộ, bèn chuyển địa điểm tàng trữ ma túy đến một khu dân cư cũ kỹ rất hoang vu, hắn thuê một căn hộ chuyên dùng cho tay sai đến cất hàng.
Mà địa điểm lấy hàng cũng không còn là công ty sản xuất trà, bởi vì theo Cao Tuấn quan sát, Tống Huy đã không xuất hiện ở công ty từ lâu, điều này cho thấy tổ chức buôn ma túy đã thay đổi địa điểm giao hàng đến nơi nào đó kín đáo hơn.
Vì vậy, Cao Tuấn tìm mọi cách bám theo Tống Huy, chẳng bao lâu đã biết nơi gã lấy hàng, Cao Tuấn tiếp tục bám theo, trông thấy gã chuyển hai rương trà vào thùng xe, sau đó trèo lên ghế lái.
“Huy tử, đi giao hàng hả?” Cao Tuấn rảo bước đến bên cạnh chiếc xe nọ, vừa giả bộ nhiệt tình chào hỏi vừa trèo lên, “Anh đi với chú!”
Tống Huy thấy Cao Tuấn bất ngờ xuất hiện, chẳng nói hai lời ngồi xuống cạnh mình thì kinh hoàng biến sắc.
“Cấp trên đã bảo em là không cho anh đi giao hàng cho ngài Chu nữa, anh Tuấn… Anh đừng nhảy vào vũng nước đục này nữa nhé?” Tống Huy ngập ngừng nói, dáng vẻ rất đắn đo.
“Giờ mày mới cho anh biết đây là vũng nước đục thì quá muộn rồi!” Cao Tuấn lạnh lùng nhìn Tống Huy, tình bạn ngày xưa đối với gã đã bị gió cuốn từ lâu, “Mày giới thiệu Dương Đào đến quán bar, coi cậu ấy là lễ vật dâng tặng Chu Hạo Vũ, tao còn chưa cảm ơn mày cơ mà, mày biết thừa chúng ta giao hàng gì nhưng vẫn lừa gạt tao, tao cũng chưa cảm ơn mày đâu đấy!”
Cao Tuấn dứt lời, con dao gấp lặng lẽ đặt trước bụng Tống Huy.
“Anh… Anh Tuấn, anh làm gì thế?” Tống Huy hoảng sợ nhìn xuống, trông thấy con dao trong tay Cao Tuấn bất di bất dịch đặt trên bụng mình, gã sợ nhũn cả chân, mồ hôi lạnh túa ra như thác lũ.
“Đi nhanh, đừng lắm lời với tao!” Giọng Cao Tuấn lạnh như nước đá, “Chúng ta là bạn cũ, đồng nghiệp cũ cơ mà, mày định phát tài một mình à? Chẳng nghĩa khí gì cả! Tao bảo gì làm nấy, không thì đừng hối hận!”
Cao Tuấn dọa Tống Huy sợ chết khiếp, mặt mũi nhăn nhó, tim đập chân run, gã chợt nhớ lại một câu trước đây từng nghe nói, đừng khinh mấy người thật thà chậm chạp, một khi đã nổi điên thì chuyện gì họ cũng dám làm. Đối mặt với cơn thịnh nộ của Cao Tuấn, gã sợ quắn người, không dám chậm trễ nữa, cuống quýt lái xe phóng thẳng tới căn hộ Chu Hạo Vũ thuê.
Thấy Cao Tuấn một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, Chu Hạo Vũ vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Mày còn dám mò đến à? Dương Đào đâu? Sao không đưa nó đến gặp tao?”
“Tôi cũng không biết nó ở đâu, từ trốn khỏi chỗ anh là nó lặn mất tiêu.” Cao Tuấn giữ vẻ bình thản, “Anh Hạo ạ, sau chuyện đó tôi đã nghĩ rất nhiều, tôi không muốn đường sống và đường làm giàu của mình bị chặt đứt chỉ vì Dương Đào, miễn là anh tin tôi, thì tôi vẫn muốn tiếp tục đi theo anh.”
“Miễn là tao tin mày?” Chu Hạo Vũ cười khẩy, vắt chéo chân nhìn Cao Tuấn đứng trước mặt, “Mày nghĩ tao còn tin được mày sao?”
“Anh Hạo à, chắc anh cũng hiểu lầm tôi đôi chút, tôi chỉ không muốn anh làm hại Dương Đào thôi, chỉ cần anh đồng ý, nếu tôi tìm được nó, nhất định tôi sẽ đem nó đến cho anh.” Cao Tuấn sắt son thề, ánh mắt vô cùng chân thành, “Anh cũng từng nói rồi mà, nếu gạt bỏ quan hệ với Dương Đào, chúng ta hoàn toàn có thể làm bạn, chúng ta cùng tôn trọng lẫn nhau, người khôn không mập mờ, tôi đã lên thuyền của anh, nếu chiếc thuyền này lật thì chính tôi cũng chết chìm.”
Chu Hạo Vũ thích thú nhìn Cao Tuấn, đặt chân xuống, rướn người về phía trước, dùng ánh mắt khóa chặt anh, “Xem chừng mày cũng thông minh đấy, nhưng mày phải thế nào mới khiến tao tin mày được chứ?”
Cao Tuấn cứng người, vẻ mặt cũng hơi sượng ngắt, trong tích tắc im lặng ngắn ngủi, không ai biết anh suy nghĩ điều gì, bất chợt, anh khẽ lùi lại một bước, khuỵu gối, chậm rãi quỳ xuống trước mặt Chu Hạo Vũ.
“Lần này tôi đến đặc biệt để nhận lỗi với anh Hạo, thực ra tôi cũng không phải người thông minh, vì Dương Đào mà suýt nữa tôi hủy hoại mình, hủy hoại cả lòng tin của anh đối với tôi.” Cao Tuấn moi tim móc ruột nói, quả quyết không do dự, “Tôi chỉ muốn anh cam kết thôi, chỉ cần anh hứa không cho Dương Đào đụng vào lá trà nữa, một khi nó đến tìm tôi, nhất định tôi sẽ tự tay dâng nó lên cho anh!”
Chu Hạo Vũ không khoan nhượng nhìn chằm chằm Cao Tuấn, nghiền ngẫm ẩn ý trong lời nói của anh, đắn đo mấy giây, cuối cùng hắn khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười lạnh lẽo, “Được, tao hứa với mày, nếu mày đã quỳ xuống thì còn gì không được nữa? Thôi thế này đi, mày dập đầu hai cái, tao sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Cao Tuấn rũ mắt, né tránh ánh nhìn dò xét của Chu Hạo Vũ, anh biết hắn đang thử anh, một động tác, một biểu cảm, thậm chí một chút biến hóa trong ánh mắt cũng sẽ bị hắn phát hiện, anh không thể cho hắn cơ hội đó.
“Tôi thật lòng muốn nên nghiệp lớn với anh Hạo mà, xin anh tha thứ cho tôi!” Cao Tuấn nơm nớp kính cẩn nói hết câu, không chút do dự dập đầu hai cái trước mặt hắn, ánh mắt Chu Hạo Vũ thoáng lay động, một người co được giãn được như anh, nếu đã nhận định hắn là chủ nhân thì hoàn toàn có thể sống chết trung thành với hắn, thậm chí hắn còn ảo tưởng, có lẽ Cao Tuấn có thể trở thành tâm phúc của hắn thay cho A Lượng.
Nhìn Cao Tuấn quỳ gối trước mặt Chu Hạo Vũ, Tống Huy đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, trong bụng không khỏi cười nhạt, hừ! Khí phách kiểu gì cũng bị lợi ích và tiền tài quyến rũ thôi, rồi cũng vất hết sĩ diện, a dua một giuộc cả.
Chu Hạo Vũ đỡ Cao Tuấn dậy, ánh mắt nhìn anh khá ẩn ý, Cao Tuấn không né tránh, cũng không lùi bước, mỉm cười kiên định nhìn thẳng vào mắt hắn, không khí dịu xuống, dường như cả hai đã không hẹn mà cùng biến thù thành bạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...