Hẻm Sâu Có Ánh Sáng


Bạn AiresPupi check lại từ điển thì chữ 绮 trong tên của Hạ Khởi âm của nó là Khỉ/Ỷ nên mình sẽ sửa lại thành “Hạ Ỷ”Chương trình ghi hình liên tục đến tận rạng sáng, buổi ghi hình gần mười tiếng đồng hồ chẳng những là sự tra tấn với các nhóm nhạc chờ lên diễn, mà với ban cố vấn ngồi yên tại chỗ vắt óc nhận xét càng là sự tiêu hao thể lực khủng khiếp.
Sau khi quay xong, Trần Gia bước tới dặn các cố vấn đừng rời đi vội, nói là đạo diễn Thi và chị Ỷ muốn mời mọi người ăn khuya.
Tần Thanh Trác lấy điện thoại ra xem tin tức, thanh trạng thái trên màn hình nhắc anh có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Quý Trì gọi đến.
Trên Wechat, Quý Trì đã gửi vài tin nhắn:
“Thanh Trác à, vừa rồi anh đang ngủ nên không nghe điện thoại.”
“Thanh Trác, lúc nào thì em được về? Anh vừa nhận được tin nhắn của đạo diễn, nói là đã xếp cảnh của anh vào sáng mai, rạng sáng hôm nay anh phải xuất phát rồi.”
“Chuyến bay muộn nhất vào ba giờ sáng, hai giờ anh* phải đi rồi.”
[*]
Tần Thanh Trác nhìn thoáng qua thời gian ở góc trên bên trái màn hình, còn bốn mươi lăm phút nữa là đến hai giờ sáng, nếu thuận lợi hẳn là vẫn kịp tiễn Quý Trì.

Anh nhanh tay cầm lấy áo khoác, nói với Trần Gia: “Mọi người ăn đi, anh có chút việc phải về gấp.”
Trần Gia làm việc chu đáo, thấy Tần Thanh Trác không phải cố ý từ chối mà giống như có việc gấp thật, cô cũng không nói lời thừa nữa, cầm điện thoại lên: “Anh Thanh Trác ơi, vậy em sắp xếp tài xế của chương trình đưa anh về.

Em gửi số điện thoại và biển số xe của tài xế vào wechat cho anh nhé?”
“Được, cảm ơn em.” Nói xong Tần Thanh Trác vội vàng ra khỏi trường quay.
Đi thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tần Thanh Trác gần như bị chấn động thị giác khi liếc mắt đã thấy dòng xe đông nghịt từ từ nhúc nhích.
Bãi đậu xe đoán chừng tắc cũng hơn trăm chiếc xe, hàng ngày lúc ô tô ra vào thì đây là số lượng bình thường.

Nhưng giờ đã ghi hình xong, ai nấy đều vội vã về nhà, thành ra gây ách tắc giao thông.
Cũng may trong khu vực đã kịp thời bố trí bảo vệ tới đây, mới không đến mức khiến bãi đậu xe tầng hầm bị tê liệt giao thông.
Khi Tần Thanh Trác đi đến nơi đỗ xe, tài xế đã đứng bên cạnh từ bao giờ, mở cửa ghế sau ra cho anh.
Nhưng ngồi trên ghế cố vấn gần mười tiếng liên tục, Tần Thanh Trác giờ lưng đau eo nhức, hoàn toàn không muốn co ro trong xe chật chội.
Anh chỉ ra bên ngoài với tài xế: “Tôi đi ra ven đường trước, lát nữa lái xe ra anh hãy gọi điện cho tôi.”
“Vâng anh Tần.” Tài xế đáp.
Tần Thanh Trác vừa đi ra khỏi bãi đậu xe, vừa nhắn lại cho Quý Trì: “Em về ngay bây giờ, cố gắng kịp về trước hai giờ.”
Điện thoại rung lên, bên kia trả lời tin nhắn: “Được, vậy anh chờ em.”
Hai giây sau lại thêm một tin nữa: “Đừng vội quá, bảo tài xế lái ổn định.”
Cất điện thoại, Tần Thanh Trác ra khỏi bãi đậu xe tầng hầm, kéo khẩu trang màu đen trên mặt xuống cằm.
Ban đêm đèn hơi tối, cũng không đến mức bị nhiều người nhận ra.

Hơn nữa đã lui giới bốn năm rồi, mà hầu hết mọi người trên đời này đều dễ dàng lãng quên… Tần Thanh Trác hít sâu một hơi không khí ban đêm.
Nồng độ khói xe bên ngoài bãi đậu xe thấp hơn một chút, nhưng cũng chẳng đạt nổi mức không khí trong lành.
Trên đoạn đường đi ra ngoài, Tần Thanh Trác cất điện thoại, cảm thấy hơi có lỗi với Quý Trì.
Quý Trì quay phim ở bên ngoài non nửa năm, khó lắm đoàn phim mới cho hắn nghỉ ba ngày, Quý Trì đã vội lên máy bay về với Tần Thanh Trác ngay đêm hôm đó.

Nhưng một tuần trước khi bắt đầu chương trình vừa khéo là khoảng thời gian Tần Thanh Trác bận nhất.


Để chuẩn bị tốt cho tập đầu tiên, Tần Thanh Trác bận tối tăm mặt mày, thậm chí ngủ cũng chỉ được vài tiếng, càng khỏi nói đến việc về nhà ở bên Quý Trì.
Nháy mắt đã ba ngày trôi qua, Tần Thanh Trác khó lắm mới được khoảng nghỉ xả hơi ngắn ngủi sau khi kết thúc ghi hình tập đầu tiên, Quý Trì lại phải đi rồi.
Nếu lần này vẫn không kịp về tiễn Quý Trì, thì quá đáng thật sự.

Tần Thanh Trác thở dài.
Bên ngoài tòa nhà trường quay, những chiếc xe xếp thành hàng trên đường cái trì trệ không tiến lên, tài xế bị kẹt trên đường dùng còi để phát tiết sự sốt ruột của mình.

Thế là tiếng còi trầm bổng liên tục, vang vọng trong đêm tối.
Tàu điện ngầm đã dừng chuyến, hơn nghìn khán giả đổ xô ra ngoài trong thời gian ngắn.

Xe taxi, xe riêng, xe Sedan[1] của chương trình và xe buýt cùng tiến lên trong buổi tối cuối hè hơi lạnh này.

Trên đường vành đai năm ùn ứ chật như nêm cối.
[1]
Ngã tư cách đó không xa, cảnh sát giao thông được tổ chương trình liên lạc từ trước đang khơi thông đường sá, nhưng có vẻ trong thời gian ngắn cũng chẳng ăn thua gì.
Tần Thanh Trác đi đến ven đường, nhìn tình huống xung quanh, trong lòng dâng lên chút cảm xúc nôn nóng.
Tắc thế này, e rằng sẽ không kịp về tiễn Quý Trì rồi.
Đang do dự có nên gọi điện thoại cho Quý Trì hay không, vừa liếc mắt, Tần Thanh Trác đã nhìn thấy Giang Ngập đứng cách đó không xa.
Giang Ngập đeo guitar, dựa vào một chiếc mô tô hạng nặng, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào ở phía trước.

Tựa như đang tạm thời quên đi hết thảy, lại như đang suy tư điều gì đó.
Tổ chương trình đã cử xe chuyên phụ trách đưa đón các ban nhạc, nhưng hiển nhiên Giang Ngập không đi.

Cậu tự lái xe mô tô của mình ra ngoài.
Tần Thanh Trác nhìn về phía chiếc xe mô tô sau lưng cậu tỏa ra ánh sáng lành lạnh trong đêm tối.

Có thể thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây từ bãi đậu xe tầng hầm, lại thuận lợi lái ra xa lộ bên ngoài trong tình trạng những chiếc xe khác không thể di chuyển, xem ra mô tô thực sự chiếm hết ưu thế trong tình huống này.
Người dựa vào xe mô tô hơi cựa quậy cánh tay, cơ bắp kéo dãn tạo nên độ cong đầy mạnh mẽ.

Lúc này Tần Thanh Trác mới nhìn rõ giữa ngón tay cậu còn kẹp một điếu thuốc lá đang cháy, đốm lửa ở đầu thuốc lúc sáng lúc tối.

Giang Ngập rít một hơi thuốc lá, sau đó thở ra làn khói trắng.
Trong một thoáng, đầu Tần Thanh Trác nhảy ra một suy nghĩ: Có giọng hát hay chiếm hết ưu thế như vậy, người này lại nỡ lòng dùng thuốc lá chà đạp?
Cậu thực sự chẳng quan tâm, hay là không biết hút thuốc có thể sẽ ảnh hưởng đến giọng nói của mình?
Thanh niên mười chín tuổi, nếu hút thuốc trong thời gian dài, không biết khi đến tuổi của mình, dây thanh quản sẽ bị ảnh hưởng như thế nào… Tần Thanh Trác thực sự muốn tiến lên nhắc nhở.
Chỉ là anh không quen Giang Ngập, mặc dù trong quá trình ghi hình vừa rồi, xem như đã tạo thành mối quan hệ thầy trò ngắn ngủi giữa cố vấn và thí sinh.

Nhưng sự tiếp xúc chỉ giới hạn trong vài câu tương tác trên dưới sân khấu, tùy tiện bước đến nhắc nhở, sợ rằng hơi quá phận.

Cách phía trước Giang Ngập hai mét, bà chủ của xe mì lạnh nướng[2] dùng sức hét lên: “Cậu đẹp trai ơi, hai phần mì lạnh nướng của cậu xong rồi!”
[2]img
Giang Ngập kết thúc việc thả lỏng, nhìn về phía tiếng gọi, dụi tắt điếu thuốc sắp cháy hết, tiện tay ném đầu lọc thuốc lá vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó cậu đứng lên đi đến chỗ bà chủ, duỗi tay nhận lấy hai phần mì lạnh nướng.
Phát hiện có ánh mắt rơi trên người mình, lúc quay người Giang Ngập liếc một cái về phía Tần Thanh Trác.

Thấy rõ người nhìn mình chằm chằm là ai, ánh mắt cậu dừng hai giây trên mặt Tần Thanh Trác, như đang phỏng đoán ý đồ của người này khi nhìn mình.
Nếu muốn lên tiếng nhắc nhở chuyện hút thuốc, đây vừa khéo là cơ hội tốt, Tần Thanh Trác nghĩ.
Nhưng toàn thân người này tản ra khí chất “Không có việc gì thì tránh xa tôi ra”, chắc chắn không phải người hiền lành vui vẻ chấp nhận ý kiến của người khác.

Cho dù tiến lên nhắc nhở, khả năng cao cũng là chuốc vạ vào thân, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tần Thanh Trác bỏ luôn suy nghĩ này.
Đang định nhìn đi chỗ khác thì đối phương lại giơ mì lạnh nướng trong tay lên với anh, “Có muốn ăn không?”
Tần Thanh Trác: “…”
Cho nên người này nghĩ rằng vừa rồi mình nhìn cậu ấy chòng chọc, là vì thèm mì lạnh nướng trên tay cậu ấy?
Tần Thanh Trác cạn lời.
Phải nói thực là, bây giờ anh cũng hơi đói bụng thật.
Thấy Tần Thanh Trác không nói lời nào, Giang Ngập không lãng phí thời gian nữa, bỏ tay xuống, thu lại ánh nhìn rồi đi về phía xe.
Đi đến bên cạnh xe mô tô, Giang Ngập treo mì lạnh nướng vào tay lái, đội mũ bảo hiểm, nhấc chân dài ngồi lên xe.
Chiếc xe khởi động, phát ra tiếng nổ trầm.
Tần Thanh Trác cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng nữa là Quý Trì xuất phát, nhưng đội xe dài ngoằng trước mắt vẫn không có ý định dịch chuyển về phía trước.
Chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi điện cho Quý Trì, trong tiếng nổ vang rền của xe mô tô chợt xen lẫn tiếng người: “Anh muốn đi đâu?”
Tần Thanh Trác hơi bất ngờ ngẩng đầu lên, cách đó mấy bước, cậu thiếu niên ngồi trên xe mô tô đang nghiêng mặt nhìn anh, không nhìn rõ ánh mắt dưới mũ bảo hiểm.
Nghe ý này của đối phương… Là có thể cho mình đi nhờ một đoạn đường?
“… Gần Minh Thái.”
“Lên đi.”
Tần Thanh Trác đến gần cậu: “Cậu tiện đường à?”
Giang Ngập không trả lời, như thể không nghe thấy, vươn tay lấy guitar trên lưng đưa cho anh.

Tần Thanh Trác nhận lấy đeo sau lưng mình, nhấc chân ngồi lên xe mô tô phía sau Giang Ngập, hai tay nắm chặt tay vịn đằng sau.
Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người cậu thiếu niên bay qua, khiến Tần Thanh Trác lại có ý muốn nhắc nhở cậu hút thuốc ít thôi.
Một giây sau, chiếc xe lao lên đường cái, gió mát đập vào mặt, thổi tan mùi khói thuốc.
Kỹ thuật lái xe của Giang Ngập cực tốt, lái xe mô tô rất có khí thế, khéo léo len lỏi giữa những chiếc xe ùn tắc, cố gắng mở ra một con đường.
Mười phút sau, chiếc mô tô hạng nặng đã bỏ xa đèn flash nhấp nháy liên tục, tiếng còi vang vọng một vùng và khói ô tô dày đặc như sương mù.
Xe mô tô lao nhanh như bay trên đường cái rộng lớn, tốc độ ngày càng nhanh.

Áo sơ mi trên người bị gió thổi phồng lên, cái túi phồng kia phẩy bên mặt Tần Thanh Trác, anh vô thức ngửa người ra sau.

Đêm khuya rạng sáng người xe thưa thớt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, gió đêm thổi vào mặt tựa như nước chảy róc rách lướt qua.
Nếu không phải vội về gặp Quý Trì, Tần Thanh Trác thậm chí hy vọng con đường này có thể dài hơn chút nữa.
Phong cảnh trong tầm nhìn ngày càng quen thuộc, chiếc xe đã lái đến gần Minh Thái.

Giang Ngập hơi nghiêng mặt, giọng nói tan trong gió: “Dừng ở đâu?”
Tần Thanh Trác toan lên tiếng thì chiếc xe mô tô phanh gấp ngay lúc này.

Kèm theo tiếng chói tai khi lốp xe ma sát với mặt đất, dưới tác dụng của quán tính, mũi Tần Thanh Trác không kịp phòng bị đập mạnh lên xương sống cứng rắn của Giang Ngập.
Mũi đau nhói, Tần Thanh Trác kéo giãn khoảng cách với Giang Ngập, bấy giờ mới nhìn thấy cách đó không xa có chú chó hoang không biết sợ hãi đang vui mừng chạy về phía trước.

Mấy giây trước, không biết chú chó này đột nhiên nhảy ra từ đâu, nếu không nhờ Giang Ngập kịp thời phanh lại, lúc này chú chó ngốc nghếch nọ có lẽ đã chẳng rõ sống chết.
“Đệt.”
Tần Thanh Trác nghe thấy người phía trước hạ giọng chửi một tiếng, trong giọng nói ẩn chứa sự tức giận.
Sau đó Giang Ngập nghiêng mặt lần nữa, hỏi lại: “Dừng ở đâu?”
“Ở đây đi.” Tần Thanh Trác nhìn xung quanh rôi bước xuống xe, lấy guitar trên lưng xuống đưa cho Giang Ngập, “Cảm ơn cậu.”
Giang Ngập “Ừ” một tiếng, nhận lấy guitar đeo lên người mình.
“Cậu còn nhỏ tuổi như thế, nên hút thuốc ít thôi, đối với dây thanh quản…”
Còn chưa nói hết lời, tiếng nổ đã vang lên một lần nữa, chiếc xe mô tô cua một cái lao sang bên kia đường.
Thôi bỏ đi.

Tần Thanh Trác lắc đầu.
Mình cũng từng trải qua tuổi mười chín, ở cái độ tuổi nổi loạn này, e rằng không có kiên nhẫn để nghe ai nói.
Điện thoại rung lên, lúc này tài xế mới thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây gọi điện tới.
“Đi ra là tốt rồi,” Tần Thanh Trác nhận điện thoại, “Anh không cần đưa tôi về nữa, về nhà sớm đi.”
Cúp điện thoại, Tần Thanh Trác nhìn thấy mấy tin nhắn Quý Trì mới gửi đến.
“Còn bao lâu nữa mới về tới nhà? Anh sắp ra ngoài rồi Thanh Trác.”
“Anh đến bãi đậu xe tầng hầm rồi, còn em?”
“Hình như bãi đỗ xe có paparazzi, anh tìm chỗ khuất chờ em, gửi định vị cho em.”
Tần Thanh Trác gọi lại cho Quý Trì: “Tắc đường quá, đi nhờ xe của một nhạc công mới về kịp… Em không bảo cậu ta dừng quá gần, đang ở chỗ đèn xanh đèn đỏ gần Minh Thái… Ừm, em đang đi đến đó rồi, sắp tới nơi.”
Giang Ngập lái xe mô tô chưa được bao xa đã dừng lại.
Lần trước đi ngang qua đây, cậu nhớ mình từng thấy một cái máy bán hàng tự động trong một con hẻm, xem ra không nhớ nhầm.

Cậu bước xuống xe, đi tới mua một lon nước ngọt có ga.
Vài giọt nước bám trên lon nước lăn ra, trong nháy mắt mở nắp khoen thì vang lên một tiếng “Xì”, khói trắng mang theo hơi lạnh phun ra.
Giang Ngập ngửa đầu uống mấy ngụm nước ngọt, nhìn thấy bóng Tần Thanh Trác cách đó hơn chục mét rẽ vào chỗ ngã ba.
Gần đây có một khu biệt thự cấp cao nơi những người giàu ở, Giang Ngập đoán hẳn là Tần Thanh Trác sống ở đây.
Khu dân cư đó cách đây ít nhất cũng phải mấy trăm mét, chọn xuống xe ở đây là do sợ để lộ chuyện riêng tư của mình?
Ngôi sao lớn cẩn thận quá đấy.

Giang Ngập cười nhạo một tiếng.
Giang Ngập biết khu biệt thự kia là vì vào một đêm cách đây hai tháng, quán bar cậu hát lưu trú chuẩn bị đóng cửa thì một vị khách bất ngờ gọi điện đến, nói rằng mình đánh rơi một cái khuyên tai ở quán bar.

Khuyên tai rất đắt, hy vọng Giang Ngập có thể mang nó đến.

Giang Ngập không biết người kia có được số điện thoại của mình bằng cách nào, nhưng cậu vẫn lái xe mô tô chạy đến địa chỉ mà người kia cung cấp.
Sau khi gõ cửa, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi say khướt mở cửa ra, dựa vào cửa quan sát cậu, kéo dài giọng: “Khuyên tai đâu?”
“Tiền.” Giang Ngập nhìn gã với gương mặt không cảm xúc.
Đối phương hơi sững sờ: “Tiền?”
“Nửa đêm nửa hôm dù anh gọi shipper cũng phải đưa tiền chứ?”
“Tiền à…” Đối phương cười một tiếng, xoay người lại cầm ví tiền trên tủ giày bên cạnh, rút mấy tờ tiền mặt một trăm tệ.

Cùng lúc nhận lấy khuyên tai từ tay Giang Ngập, bàn tay cầm tiền của gã đã đè lên cánh tay Giang Ngập, cơ thể cũng đến gần cậu, giọng mập mờ, “Muộn rồi đừng đi nữa, còn có công việc kiếm nhiều tiền hơn, có muốn làm không?”
Trên người gã đàn ông tràn ngập mùi nước hoa pha lẫn mùi rượu, ngọt ngấy đến mức khiến Giang Ngập hơi buồn nôn.
“Cút ra xa.” Lúc ấy Giang Ngập lạnh lùng nhìn gã, dằn lại ý nghĩ một cước đạp bay gã, rút tiền, hất tay người đàn ông ra rồi quay người rời đi.
Ký ức này trào dâng cùng cảm giác chán ghét, Giang Ngập uống ngụm nước ngọt mát lạnh, đè xuống cảm giác buồn nôn kia, cũng xóa sạch ký ức khiến người ta ghê tởm này ra khỏi đầu.
Gió đêm lành lạnh, thổi lên mặt rất dễ chịu, Giang Ngập dựa lưng vào tường, uống từng ngụm nước ngọt.
Đêm khuya tảng sáng, trong hẻm nhỏ không có dấu người, chậm rãi bước đi trong đó khiến người ta cảm thấy thả lỏng.
Trong nửa năm mới đến thành phố này, cậu làm ca sĩ lưu trú ở hai quán bar, bình thường giờ này đang vội đến buổi diễn ở quán bar tiếp theo.

Buổi diễn của hai quán bar xếp rất gần nhau, khoảng cách lại hơi xa, cậu phải lái xe mô tô với tốc độ trên tám mươi km/h mới có thể đến trong thời gian quy định.
Sau khi đến quán bar tiếp theo, cổ họng bị gió lạnh thổi vào sẽ hơi sít, lúc hát phải cố gắng khống chế hơi thở mới có thể ổn định được.
Uống hết nước ngọt, Giang Ngập mang theo lon rỗng đi về.
Một con hẻm khác ở phía trước đột nhiên hơi tối lại, hình như là có người mới tắt đèn.
Đương lúc đi ngang qua con hẻm, Giang Ngập liếc vào bên trong, mượn ánh đèn đường tù mù của chiếc đèn đường duy nhất, cậu nhìn thấy một chiếc xe con màu đen có giá trị không nhỏ dừng trong con hẻm sâu cách đó mấy mét.
Chắc là vì người trong xe vừa tắt đèn xe nên ánh sáng mới đột nhiên tối đi.
Ngay khi Giang Ngập chuẩn bị rời đi và tiếp tục hướng về phía trước, cậu đột nhiên nhìn rõ người ngồi ở ghế lái phụ – là Tần Thanh Trác.
Mà người ngồi cạnh Tần Thanh Trác cũng là một người đàn ông, trông hơi quen mắt.

Chắc cũng là một ngôi sao, nhưng Giang Ngập tạm thời không nhớ ra đã gặp hắn ở đâu.
Tần Thanh Trác đang vừa thắt dây an toàn vừa quay mặt sang nhìn người đàn ông kia.

Cùng lúc đó, bên mặt người đàn ông cũng kề sát Tần Thanh Trác, khoảng cách ngày càng gần cho đến khi hắn hôn anh.
Giang Ngập dừng bước, nghiêng người đi, ẩn mình sau góc tường.
Đêm hôm khuya khoắt chạy đến con hẻm sâu hẹn hò với đàn ông, nên nói sở thích của những người ở khu nhà giàu này rất đặc biệt, hay nên nói họ đều quá đói khát?
Giang Ngập nửa ngồi xổm sát vào góc tường, lấy điện thoại của mình ra khỏi túi.
Sau đó một bàn tay khớp xương rõ ràng duỗi ra khỏi góc tường, ống kính đen ngòm nhắm vào chiếc xe sâu trong hẻm kia.

Hai ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình, hình ảnh được phóng to đến mức có thể chụp rõ hai gương mặt trong xe.
Ngón tay chạm nhẹ nút chụp, hình ảnh hai người đàn ông hôn nhau theo đó dừng lại trên màn hình.
Cùng lúc hai người trong xe tách ra, Giang Ngập cất điện thoại, ánh mắt rơi trên bức ảnh màu vàng mờ kia.
Khóe miệng cậu hơi cong lên, trong mũi phát ra tiếng hừ rất nhỏ như thể cười một tiếng.
Sau đó Giang Ngập đứng lên, rời khỏi con hẻm này.
*
Lời tác giả: Ngồi xe mô tô cũng phải đội mũ bảo hiểm đó.

Tác giả bắt được hai người vi phạm luật giao thông nè, cần nghiêm khắc giáo dục phê bình họ một trận mới được.
Hết chương 3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui