Hẻm Sâu Có Ánh Sáng


Trên màn hình lớn, cột trụ đại diện cho số phiếu của Marsara vọt thẳng lên, dẫn trước với lợi thế 200 phiếu.
Với sự lựa chọn của Tần Thanh Trác, biểu cảm của khán giả mỗi người mỗi khác, dưới sân khấu lại vang lên tiếng nghị luận nhỏ.
200 phiếu không phải con số nhỏ, trước đó gần như không xảy ra tình huống đảo ngược tình thế sau khi công bố kết quả bình chọn của khán giả.
Dẫn chương trình nghiêng người nhìn màn hình lớn: “Bây giờ xin mời các khán giả hãy cầm máy bỏ phiếu trong tay lên để bình chọn, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, chúng ta cùng chờ xem…”
Hai cột trụ trên màn hình bắt đầu lên nhanh, theo số phiếu của khán giả ngày càng tăng, rõ ràng khoảng cách 200 phiếu cực lớn kia đang dần rút ngắn lại, giảm xuống chỉ còn một trăm phiếu, năm mươi phiếu, hai mươi phiếu, mười phiếu…
Trong khoảnh khắc hai cột trụ bằng nhau, tất cả mọi người nín thở, trường quay hoàn toàn im lặng.

Một giây sau, cột trụ bên Mây Tận Thế tăng lên vượt qua Marsara, đồng thời tốc độ tăng không giảm, thêm mười mấy phiếu nữa mới dừng lại.

Trong trường quay lập tức vang lên tiếng hét lớn và tiếng huýt sáo…
Mây Tận Thế nghịch đảo tình thế, vượt qua Marsara!
Kết quả bỏ phiếu của khán giả dành cho Marsara và Mây Tận Thế theo thứ tự là 143 và 357, kết quả cuối cùng là 343:357.

Mây Tận Thế thậm chí cao hơn Marsara mười bốn phiếu.
Ghi hình mấy tiếng liên tục, đây là lần đầu tiên xảy ra tình huống này, kết quả mang tính lật đổ này khiến cảm xúc của khán giả trong trường quay đầy phấn khích và kích động.
Sự kích động này kéo dài đến khi chương trình ghi hình xong, lúc người xem rời đi, vẫn có nhiều người trò chuyện say sưa về sự đảo ngược điểm số lớn trong trận đó.
Lúc đứng dậy khỏi ghế ngồi, Tần Thanh Trác lấy điện thoại ra nhìn, ngoài mấy tin nhắn do Quý Trì gửi đến thì mọi thứ vẫn bình yên, Giang Ngập không công bố bức ảnh kia ra ngoài.
Tần Thanh Trác không rõ Giang Ngập đang có tính toán gì.

Anh không chọn Mây Tận Thế, trái lại Mây Tận Thế đã đạt được mục đích thăng hạng, tiếp theo cậu định làm gì với bức ảnh này?
Cho dù như thế nào, Tần Thanh Trác vẫn định tìm Giang Ngập để nói chuyện này càng sớm càng tốt.

Tính tình của cậu thiếu niên kia khiến người ta không thể phỏng đoán, khó đảm bảo cậu sẽ có hành động gì.
*
Các nhóm nhạc vẫn chưa giải tán, ở trong phòng nghỉ chờ đạo diễn nói rõ quy tắc thi đấu của trận tiếp theo.

Tần Thanh Trác nhờ một nhân viên đi vào gọi Giang Ngập ra giúp anh, còn mình đứng bên cửa sổ chờ.
Khán giả đã rời trường quay ra ngoài từ cửa hông khác, tốp năm tốp ba đang đi về phía xe buýt.

Tần Thanh Trác đứng trước cửa sổ trên tầng hai, có thể nghe thấy một vài khán giả đang bàn tán về buổi ghi hình chương trình vừa rồi.

Có mấy cậu trai thảo luận về Marsara và Mây Tận Thế với giọng rất to, truyền vào tai Tần Thanh Trác rất rõ ràng…
“Trận đó ông chọn ai? Marsara hay Mây Tận Thế?”
“Chắc chắn là Mây Tận Thế rồi, phần ngẫu hứng quá đỉnh, nghiền ép Marsara luôn hiểu không?”
“Tôi cũng chọn Mây Tận Thế, nhưng không phải vì đã thể hiện được gì, chỉ đơn giản là hát chính khịa Tần Thanh Trác quá sướng.”
Mấy cậu trai bật cười, lại có người nói: “Chuẩn, người bên cạnh tôi cũng vì chuyện này mà chọn Mây Tận Thế, quá hả giận luôn.


Bản thân Tần Thanh Trác cũng tự mình làm xấu mặt mình thì có tư cách gì phê phán người khác…”
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Tần Thanh Trác quay đầu nhìn, người bước đến không phải Giang Ngập mà là tay trống Chung Dương của Mây Tận Thế.
“Anh Thanh Trác, Giang Ngập đi trước rồi, ” Chung Dương đi tới hỏi, “Anh tìm cậu ấy có việc gì không?”
Đi rồi? Lại vì tránh thương lượng trực tiếp với mình ư… Tần Thanh Trác nhìn Chung Dương: “Cậu biết cậu ấy đi đâu không?”
“Em cũng không biết, Giang Ngập sẽ không nói cho em biết cậu ấy đi đâu.” Chung Dương cười một tiếng.
“Tối nào cậu ấy cũng hát ở quán bar Hồng Lộc hả?”
“Có vẻ cũng không nhất định ạ.”
Hình như cậu chàng này không có ý định tiết lộ chuyện của Giang Ngập với mình, nhưng anh vẫn gật đầu: “Cảm ơn cậu.”
Địa chỉ mà Giang Ngập để lại cho chương trình cũng là quán bar Hồng Lộc, đoán chừng chỉ có thể đến đó xem thử.

Tần Thanh Trác nghĩ thầm.
Lần này Tần Thanh Trác không đi xe của chương trình, anh bảo tài xế lái xe mình tới đây.
Vì trận trước đã loại gần một nửa ban nhạc, buổi ghi hình trận này kết thúc sớm hơn rất nhiều.

Lúc Tần Thanh Trác ngồi vào xe, bầu trời bên ngoài vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, nhưng đèn đường hai bên đã được bật.
Trong thành phố đèn hoa mới lên, đang là giờ cao điểm tan làm, tình trạng tắc đường còn tệ hơn cả lần trước.

Chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước, Tần Thanh Trác lại nghĩ tới hôm ấy ngồi sau lưng Giang Ngập, lao trái lao phải tận dụng mọi khe hở, bỏ lại dòng xe cộ đang chen chúc nhau.
Anh cứ cảm thấy tính nết của cậu thiếu niên kia không đến mức quá xấu, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Điện thoại rung lên, Quý Trì lại gửi tin nhắn đến: “Thanh Trác à, ghi hình xong chưa? Thế nào rồi?”
Tần Thanh Trác nhìn chằm chằm tin nhắn kia mấy giây, nhấn mắt màn hình điện thoại, không trả lời.
Nếu để Quý Trì biết được mình không làm theo lời cậu thiếu niên kia, không biết đêm nay còn có lòng dạ nào quay phim không.

Hắn có vẻ rất lo lắng về chuyện này.
Tốt hơn là xử lý thỏa đáng rồi nói cho Quý Trì sau, Tần Thanh Trác cất điện thoại đi.

Ghi hình mấy tiếng liên tục khiến anh hơi mệt, anh nhắm mắt lại dựa vào lưng ghế chợp mắt.
Một lát sau, Tần Thanh Trác lại mở mắt ra, trả lời một câu cho Quý Trì trong giao diện trò chuyện: “Cứ giao chuyện này cho em, yên tâm đi.”
*
Hoàng hôn đậm dần, đèn đường trên phố chéo Hồng Lộc tối hơn ngoài đường cái, chao đèn màu trắng sữa bật sáng chiếu rõ những xác muỗi không biết tích tụ bao nhiêu năm ở bên trong.
Lúc thân xe nghiêng rẽ vào phố chéo Hồng Lộc, tốc độ của xe mô tô từ từ chậm lại, rẽ trái rẽ phải sau đó vòng qua bàn ghế kéo dài đến ven đường.

Giang Ngập dừng xe bên tường, bước xuống xe, đeo guitar nhanh chân đi đến quán bar Hồng Lộc.
Tầng một quán bar đã bắt đầu kinh doanh, giờ này ngày thường Giang Ngập đã ngồi trên sân khấu bắt đầu hát, nhưng hôm nay vì phải tham gia ghi hình chương trình nên lúc này trên sân khấu không có ai, loa đang phát một bài DJ nhạc nhảy ồn ào.
Xuyên qua quán bar tầng một, Giang Ngập đi thẳng đến cầu thang thông lên tầng hai.


Giữa tầng hai và cầu thang không có cửa sắt, Giang Ngập đi vào, phòng bi-a cũ kỹ tối đen như mực, trống không, chỉ có căn phòng của cậu ở cuối là bật đèn.

Ánh đèn vàng mờ hắt lên mặt đất trước cửa.
Khóe mắt Giang Ngập giật một cái khó hiểu, trực giác cảm thấy có gì đó không ổn.
Cơ bắp toàn thân vô thức kéo căng, Giang Ngập đi đến cửa phòng, nhìn thấy ba người đàn ông đang đi loanh quanh trong phòng cậu, và Giang Bắc co ro ở góc tường.
Nghe thấy tiếng bước chân, ba người đàn ông đều dừng lại nhìn về phía Giang Ngập, một người đàn ông trong đó lên tiếng: “Ồ, về rồi đấy à.”
Vẻ mặt Giang Ngập không có gì khác thường, đặt guitar trên vai xuống, dựng nó bên tường, đứng thẳng nhìn họ: “Có việc gì?”
Người đàn ông nói chuyện đi về phía Giang Ngập, cậu cao một mét tám bảy, người đàn ông kia còn cao hơn cậu mấy centimet.

Cơ bắp toàn thân cuồn cuộn rõ ràng, lúc đi đường khiến sàn nhà cũng rung theo.
Người đàn ông bước tới chặn ánh sáng trước mặt Giang Ngập, duỗi một tay ra xách cổ áo cậu lên, tay còn lại vỗ vào má Giang Ngập không nặng không nhẹ: “Có việc gì? Đệt mợ mày còn hỏi tao có việc gì không? Giả ngu đúng không, chạy trốn đúng không? Tưởng rằng chạy đến đây thì bố mày không tìm được mày đúng không? Lần này tao cũng tốn nhiều công sức để tìm mày đấy, nếu mày không đưa ra được thứ gì thì mày xui xẻo rồi.”
Giang Ngập bất động, nhìn gã mà không có biểu cảm gì, mặc cho bàn tay bẩn thô ráp của gã ngày càng đánh mạnh vào má mình.
“Nghe nói mày hát rong ở đây? Đã lâu không gặp, chắc là kiếm được khá khá nhỉ?”
“Cái phòng rách này cũng không nhìn ra có thứ gì đáng tiền,” Người đàn ông gần cửa sổ một tay gạt hết sách trên bàn xuống đất, giẫm chân lên, mắng, “Một đống giấy vụn, mẹ kiếp mày còn kiêm cả việc mua ve chai hả?”
Trong phòng trống hoác, ngoài bàn học là một cái giường.

Sau khi lục tung một hồi, người đàn ông đi tới cầm cây guitar dựng ở cửa lên: “Cái cây guitar lởm này có lẽ còn được hai đồng, nhưng lởm quá đấy, còn đàn ra tiếng được không?”
Dứt lời gã ta dùng ngón tay dơ bẩn xấu xí kia gảy lung tung lên dây đàn mấy lần, vừa định nói gì đó, Giang Ngập nhíu mày lại: “Đừng chạm vào guitar của tôi.”
“Ơ, quý báu gớm nhỉ?” Người đàn ông nhìn Giang Ngập, gã nổi hứng, vừa định đập lên tường thì Giang Ngập giơ tay lên mở bàn tay đang nắm lấy cổ áo mình, đi thẳng về phía người đàn ông kia.

Cậu giơ tay cướp guitar, đạp một phát vào đầu gối người kia, ngay sau đó siết nắm đấm, ấn mạnh người đàn ông lên tường.
Thấy vậy, kẻ vừa rồi còn túm cổ áo Giang Ngập lập tức nhào lên, dùng sức giữ chặt cậu từ phía sau.

Gã cao to, cân nặng gấp đôi Giang Ngập, cậu lập tức bị kiềm chế không cử động được.

Lúc này người đàn ông còn lại đi tới, nhấc chân đè mạnh vào bụng Giang Ngập: “** móa mày còn dám động thủ? Vẫn chưa bị đánh nhừ đòn phải không?”
Người kia đè một cái còn chưa đã nghiền, lại đè cái thứ hai, thứ ba… Bụng truyền đến cơn đau dữ dội khiến Giang Ngập cong người lại theo bản năng.
Người còn lại bị Giang Ngập ấn lên tường cũng đứng lên, quơ lấy guitar đập vào đầu cậu.
Giang Bắc vẫn luôn ngồi co ro ở góc tường siết chặt cái cờ lê không biết tìm được ở đâu, nhân lúc mấy người đều không chú ý đến mình, em lặng lẽ đứng dậy, vung cờ lê lên đập mạnh vào khuỷu tay gã đàn ông đang đánh Giang Ngập.
Gã đàn ông lập tức ăn đau, kêu một tiếng “Á” thảm thiết, xoay người giơ chân đá Giang Bắc bay rất xa.
Sau lưng Giang Bắc đập mạnh vào khung cửa, đau đến mức không đứng lên nổi, trơ mắt nhìn người đàn ông vừa vớ ghế đẩu bên cạnh vừa đi về phía mình, miệng chửi bới: “Mẹ kiếp, con ranh con ở đâu ra…”
*
Tia sáng lọt vào trong xe lúc sáng lúc tối, Tần Thanh Trác nhắm mắt lại vẫn không ngủ được.


Không biết qua bao lâu, tài xế phía trước lên tiếng: “Cậu Tần ơi, đến rồi.”
“Hử?” Tần Thanh Trác mở mắt ra, giơ tay bóp ấn đường, sau đó cầm một cái khẩu trang màu đen đeo lên, đẩy cửa xe ra, “Chú chờ tôi ở đây, tôi xuống xem thử.”
Những người ngồi bên đường đang tán gẫu, uống rượu, tìm kiếm con mồi đêm nay.

Bốn chữ “Quán bar Hồng Lộc” được chiếu xuống mặt đất rất rõ ràng.

Trong lúc lòng bàn chân giẫm lên mấy chữ kia, Tần Thanh Trác ngẩng đầu liếc nhìn cách trang trí lỗi thời, sau đó anh nhấc chân đi lên bậc thang, đẩy cửa quán bar ra.
Sóng âm cuốn theo tiết tấu mạnh mẽ đập vào mặt, Tần Thanh Trác vô thức nhíu mày vì cảm giác khó chịu này.

Anh nhìn về phía bục hát, lúc này Giang Ngập lại không ở đó.
Nhân viên đi tới, nhìn mặt nói chuyện: “Chào anh, anh tìm ai?”
Tiếng nhạc to quá, Tần Thanh Trác đành nâng cao âm lượng: “Giang Ngập có đây không?”
Nhân viên phục vụ chỉ tay lên tầng.
Tần Thanh Trác nói cảm ơn rồi bước lên cầu thang thông với tầng hai.
Tia sáng ở tầng hai mờ mịt, ánh đèn tù mù ngoài cửa sổ chiếu vào, cái bóng bị kéo dài của mấy bàn bi-a phản chiếu lên mặt tường loang lổ.
Trong giây phút một chân bước vào cửa, Tần Thanh Trác nghe thấy trong căn phòng bật đèn ở tận cùng bên trong vang lên vài tiếng động.

Dường như có người đang đánh nhau, nhưng tiếng nhạc dưới tầng to quá khiến người ta nghe không rõ.
Anh đi về phía căn phòng, giọng nói của người đàn ông càng lúc càng rõ ràng: “… ** móa mày còn dám động thủ? Vẫn chưa bị đánh nhừ đòn phải không?”
… Không phải giọng Giang Ngập.
Tần Thanh Trác tăng tốc bước chân đi đến trước cửa.

Vừa đẩy cửa ra, anh nhìn thấy người đàn ông xoay ghế đẩu bước về phía bé gái dựa vào khung cửa.
Cửa mở ra, người đàn ông bên trong sững sờ một lát.

Thấy tình hình này, Tần Thanh Trác cũng ngẩn người.
Thấy có người tới đây, gã đàn ông xách ghế đẩu dừng bước, quan sát người đeo khẩu trang từ trên xuống dưới.

Sau đó gã chỉ ghế đẩu vào Tần Thanh Trác: “Mày là ai? Cút nhanh lên!”
Tần Thanh Trác tiến lên một bước, bảo vệ bé gái sau lưng mình, nhìn về phía người kia, giọng bình tĩnh: “Chẳng cần biết tôi là ai, cũng không nên ra tay nặng như vậy với một đứa trẻ, đúng không?”
“Mẹ nó lo chuyện bao đồng ít thôi, có nên hay không nên do mày quyết định à?” Người đàn ông mất kiên nhẫn quay đầu nhìn Giang Ngập, “Thằng kia là ai? Mau bảo hắn cút đi.”
Giang Ngập vẫn bị người đàn ông sau lưng kiềm chế, máu từ thái dương chảy xuống bên mặt.

Nghe vậy cậu nâng mí mắt lên, hờ hững nhìn Tần Thanh Trác một cái, không nói gì.
“Mẹ kiếp muốn chết đúng không, nếu còn không cút tao đánh mày luôn!” Thấy Giang Ngập không nói gì, người đàn ông lại đuổi Tần Thanh Trác.
“Tôi là thầy giáo của Giang Ngập.” Lúc này Tần Thanh Trác mới lên tiếng.
“Thầy giáo?” Tên đàn ông quan sát Tần Thanh Trác với vẻ rõ ràng không tin, “Thằng ranh này bỏ học từ lâu rồi mà, thầy giáo ở đâu ra? Với lại, mày là thầy giáo của nó thì sao, trả tiền giúp nó được à?”
Trả tiền… Giang Ngập nợ những người này? Tần Thanh Trác nhìn gã đàn ông kia, đã hiểu sơ qua thân phận của những người này.
“Mấy người đến tìm Giang Ngập đòi nợ đúng không?” Tần Thanh Trác nói, “Tôi không có hứng thú tìm hiểu tranh chấp giữa mấy người, tôi nghĩ lát nữa cảnh sát đến, sẽ nhanh chóng biết được ai đúng ai sai.”
“Là sao? Mày báo cảnh sát rồi?” Người đàn ông cười khẩy với Tần Thanh Trác, “Dọa ai đấy? Mày tưởng bọn tao sợ cảnh sát chắc? Cùng lắm thì vào ngồi mấy ngày, làm nghề này của bọn tao có ai chưa từng vào cục cảnh sát chứ?”
“Ngồi mấy ngày?” Tần Thanh Trác cũng cười một tiếng, “Cũng đúng, chỉ cần không đánh nặng quá, ngồi mấy ngày rồi ra cũng là chuyện bình thường.


Nhưng nếu mời được một luật sư giỏi, làm việc cẩn thận ở phía sau, muốn mượn lý do đánh người khiến mấy anh ở trong trại tạm giam một năm nửa năm chắc cũng không phải việc gì khó.”
“Mời một luật sự giỏi…” Người đàn ông cười mỉa, “Mày nói ai? Giang Ngập? Nếu nó có thể mời được luật sư giỏi thì đâu đến mức nợ không trả được? Hay là mày mời giúp nó hả? Giáo viên tốt bụng thế, sao không trả nợ giúp nó luôn đi?”
Thấy mấy người này không có ý định nói lý, Tần Thanh Trác tiếp tục thong thả nói: “Tôi đã nói đến mức này rồi, chuyện nợ nần rất phức tạp, tôi không muốn dây vào.

Nhưng tìm luật sư giúp cũng không phải việc gì khó.” Nói xong câu này anh kéo khẩu trang xuống cằm, để lộ gương mặt mình, “Nếu các anh biết tôi, vậy xem như các anh may mắn, mau rời khỏi đây trước khi cảnh sát tới, để tránh sau đó không thoát thân được.

Còn nếu không biết tôi vậy thì cũng chẳng sao, có thể ở lại đây thêm lúc nữa, nhìn xem tôi nói có thật không.”
Ba người đàn ông quan sát Tần Thanh Trác, vừa rồi người tay đeo khẩu trang chỉ cảm thấy anh ta rất trẻ, cởi khẩu trang ra lại khiến người ta cảm thấy quen mắt khó giải thích được.

Mà trông có vẻ rất giàu, dường như trên người còn có khí chất chín chắn khiến người khác tin tưởng và nghe theo, không giống lưu manh đầu đường chỉ biết khua môi múa mép.
Có vẻ một người trong số đó nhận ra Tần Thanh Trác, nói với ga đàn ông nói chuyện nãy giờ với anh: “Người này… hình như là minh tinh.” Gã thấp giọng, “Anh Trần, hay là chúng ta…”
“Minh tinh?” Người đàn ông híp mắt lại tiếp tục quan sát Tần Thanh Trác, đã là minh tinh, những lời anh vừa mới nói sẽ có độ tin cậy cao hơn, rõ ràng hắn ta hơi dao động, nhíu mày nói, “Đi trước đã.”
Người đang giữ Giang Ngập buông tay, người xách guitar cũng tiện tay vứt đàn sang bên cạnh.

Mấy người đi về phía cửa, tay dẫn đầu quay lại chỉ vào Giang Ngập, đe dọa: “Thành thật ở đây, nếu còn dám chạy, xem tao có đánh gãy chân mày không!”
Giang Ngập phớt lờ mấy người kia, cậu liếc nhìn Giang Bắc đã đứng dậy, sau đó bước tới bên cạnh bàn học, cúi người nhặt cây guitar bị ném xuống đất lên.

Guitar dính máu của cậu, còn có vài chỗ bị tróc sơn, Giang Ngập cầm lấy guitar gảy thử mấy lần, có lẽ cú va chạm vừa rồi khiến linh kiện bên trong bị trục trặc, âm thanh không còn chuẩn nữa.”
“Đồ chó.” Giang Ngập hạ giọng chửi một tiếng.
Tần Thanh Trác nhìn cậu hỏi: “Nợ bao nhiêu tiền?”
Giang Ngập không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào cây guitar.
“Chụp bức ảnh kia, là để đòi tiền trả nợ với tôi?” Tần Thanh Trác đến gần cậu, lại hỏi.
Giang Ngập vẫn không nói gì, đứng thẳng, ánh mắt từ cây đàn guitar chuyển lên mặt Tần Thanh Trác.
Máu trên trán cậu chảy xuống bên mặt, gần như sắp chảy vào trong mắt.

Tần Thanh Trác không nhìn nổi nữa, rút vài tờ khăn giấy trên bàn học, vừa định giơ tay đè lên vết máu trên mặt cậu thì Giang Ngập vô thức nghiêng đầu ra sau, tránh đi.
Tư thế này giống như sẵn sàng đánh một trận với Tần Thanh Trác bất cứ lúc nào.
Tần Thanh Trác gần như bật cười, cùng lúc đó lại cảm thấy Giang Ngập hơi đáng thương.

Rốt cuộc cậu thiếu niên này đã trải qua chuyện gì, mà trong một thoáng người khác đến gần, phản ứng đầu tiên của cậu là né tránh?
“Trán cậu chảy máu rồi, lau đi.” Anh tỉnh bơ thở dài một tiếng, nhét mấy tờ giấy kia vào tay Giang Ngập, lại nói: “Không muốn nói gì cả đúng không? Vậy đến bệnh viện trước đã.”
Mấy tờ giấy kia bị Giang Ngập nắm chặt trong lòng bàn tay, cậu không lau máu trên trán, mà cúi đầu xuống dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên guitar: “Không cần.”
“Cậu không cần, nhưng em gái cậu vẫn cần chứ?”
Giang Ngập nhìn về phía Giang Bắc, lúc này mới phát hiện Giang Bắc vừa nãy đã đứng lên không biết tại sao lại ngồi xuống, hai tay ôm bụng.
Tần Thanh Trác bước tới, cúi người đỡ cô bé: “Đứng lên được không? Chú cõng cháu nhé.”
Nói đoạn, anh quay người lại nửa ngồi xổm trước mặt cô bé, cầm cánh tay em đặt lên vai mình.
Giang Bắc nhìn về phía Giang Ngập, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cậu, im lặng hỏi cậu có đi không.
Nhìn Tần Thanh Trác nửa ngồi xổm trước mặt Giang Bắc, trái cổ Giang Ngập trượt lên xuống một cái, dường như do dự chốc lát.

Cậu đi tới, cúi đầu nhìn Tần Thanh Trác: “Để tôi cõng cho.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui