Ngày hạ chí năm 2006 cực kỳ nóng nực, tiếng ve kêu không ngớt, cây long não ra hoa không ngừng.
Năm đó, Chu Lâm Phong vừa lên lớp 7, cha mẹ cậu ly hôn vào ngày sinh nhật của cậu, mẹ cậu bỏ đi, chỉ còn lại hai cha con.
Thế là từ ngày đó trở đi cậu không thể nào vui vẻ ăn sinh nhật nữa.
Cho đến ngày khai giảng vào tháng 9, cậu bước vào ngôi trường mới, lớp mới và bạn cùng bàn mới.
Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ thích một người nhiều đến thế.
Tối hôm đó cha cậu làm ca đêm nên về nhà rất muộn, cậu cũng ở lại trường đợi rất lâu, khi xuống lầu cậu đi ngang qua tòa nhà nghệ thuật, nhìn thấy đèn sáng bèn tò mò bước tới.
Hóa ra khi đến gần mới phát hiện trong đó có nhạc, buổi tối các học sinh cuối cấp vẫn còn ở lại tự học, có lẽ là vì sợ làm phiền bọn họ.
Trong phòng tập múa, một cô gái mặc đồng phục học sinh đứng dưới ánh đèn sáng ngời, phong thái tao nhã múa ba lê, cô ấy rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng mang theo tư thái oai hùng, dù mặc quần áo rộng thùng thình nhưng cô vẫn có thể múa ra động tác động lòng người, tự tin và mê hoặc khiến người ta không thể rời mắt.
Chu Lâm Phong đứng ngoài cửa sổ, ngoài tiếng nhạc rất nhỏ trong phòng thì tất cả những gì cậu nghe được chỉ là nhịp tim đập hỗn loạn của cậu.
Từ ngày đó trở đi ánh mắt cậu luôn không tự chủ mà nhìn vào cô gái đó, cậu biết cô ấy tên là Diệp Doãn Chi, cô ấy rất xuất sắc, gia cảnh rất tốt, cậu biết được hóa ra cô cũng sinh vào ngày hạ chí.
Kể từ đó, mỗi năm Chu Lâm Phong tổ chức sinh nhật không phải cho mình mà là cho Diệp Doãn Chi.
Sau nhiều lần tìm hiểu cậu biết được Diệp Doãn Chi sắp lên cấp ba, lần này cuối cùng cậu cũng được như mong ước, cậu và Diệp Doãn Chi trở thành bạn học cùng lớp.
Diệp Doãn Chi thời cấp ba vẫn rất ưu tú, năm nào cũng giành được vị trí thứ nhất, nhưng cô ấy không biết rằng mỗi lần khi thi toán Chu Lâm Phong luôn bỏ trống một câu cuối.
Cậu biết Diệp Doãn Chi thích sự yên tĩnh, luôn một mình đi đến cái đình nhỏ trên núi sau trường nên nơi đó trở thành nơi cậu thường lui tới.
Vào ngày kết thúc kỳ thi đại học, Diệp Doãn Chi không đến đình nhỏ nữa, cậu ngồi đó ngơ ngác một mình, muốn cùng cô ấy ra nước ngoài, nghĩ cách theo đuổi cô ấy, nghĩ đến mối quan hệ tương lai của hai người.
Có một cô gái đột nhiên đến tỏ tình làm rối loạn suy nghĩ của cậu, cô gái cúi đầu xuống nhưng cậu cũng có thể nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô, cậu suy nghĩ nên từ chối như thế nào để không làm cô tổn thương, nhưng cuối cùng chỉ có thể nói lời xin lỗi.
“Thật xin lỗi vì đã làm phụ tấm lòng của cậu, nhưng tôi đã có người mình thích rồi.”
Cậu nhìn thấy dáng vẻ cô gái luống cuống bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã nặng lời rồi sao?
Nhưng cậu cũng hết cách, cậu đã có người mình thích sáu năm rồi.
——
Sau đó, cuối cùng Chu Lâm Phong cũng đạt được điều mình mong muốn, theo đuổi được cô gái mình thích. Thật ra cậu đã nghĩ đến việc sẽ kết hôn ngay lập tức, nhưng nghĩ như vậy hình như có hơi ích kỷ.
Bây giờ cậu vẫn chưa có gì để đảm bảo cho tương lai của Diệp Doãn Chi, vì vậy cậu đã dành thời gian ba năm học đại học ở Mỹ để tạo ra một thế giới chỉ thuộc về Chu Lâm Phong, trong ba năm đó, Diệp Doãn Chi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, hai người họ đã cùng nhau trải qua biết bao thời điểm khó khăn.
Và người được hưởng lợi duy nhất trong thế giới đó chính là Diệp Doãn Chi.
Năm thứ tư đại học, khi sinh nhật của Chu Lâm Phong vừa qua, cậu đã đưa Diệp Doãn Chi đi đăng ký kết hôn.
Ngay sau khi tốt nghiệp, họ kết hôn.
Tất cả mọi thứ trong hôn lễ đều do một tay Chu Lâm Phong thiết kế, cậu muốn cho Diệp Doãn Chi một đám cưới lãng mạn nhất.
Diệp Doãn Chi xứng đáng với tất cả mọi thứ trên đời.
Trong hôn lễ Lâm Phong dùng giọng nói thuần khiết nhất, chân thành nhất của một chàng trai để nói.
“A Chi, thật ra anh đã thích em mười năm rồi, trước đây anh cảm thấy em quá ưu tú, dường như anh không xứng với em, nhưng sau này anh lại nghĩ rằng em tốt như vậy cũng chỉ có anh mới xứng với em, A Chi, anh dành thời gian mười năm chỉ muốn chứng minh một điều với em, đó là anh yêu em rất nhiều, vì vậy em hãy giao quãng đời còn lại của em cho anh, anh sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để khiến em hạnh phúc.”
Đôi mắt cậu đỏ hoe tràn đầy yêu thương, giọng nói chân thành: “Diệp Doãn Chi, em, có đồng ý lấy anh không?”
Diệp Doãn Chi rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Đồng ý.”
Cơn gió hạ chí lại thổi qua, quấn lấy quần áo của họ, họ tràn đầy tình yêu ôm hôn nhau dưới ánh đèn màu cam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...