Hello, Tiểu Thư Mặt Than

“Khụ khụ----- Cháu đồng ý rồi?”Chu Vũ Khiết bị bắp rang bơ vừa nuốt xuống làm nghẹn cũng không quan tâm nữa rồi, vội vàng hỏi Chu Hải Mạn kết quả cuối cùng.

“À...” Chu Hải Mạn há miệng cười ngốc.

“À cái đầu cháu ý, rốt cuộc hai đứa bây giờ là tình trạng gì?”

Chu Hải Mạn đang đắm chìm trong ngọt ngào, bỏ qua tiếng hô to gọi nhỏ của Chu Vũ Khiết, mềm mạn trả lời: “Chính là chính thức hẹn hò đó, bây giờ cháu là bạn gái anh ấy-----” Còn hỏi cô có đồng ý hay không, anh rõ ràng nói câu khẳng định, lúc đó cô cảm động chỉ biết mím môi cười ngốc.

Chu Vũ Khiết kìm chế cảm xúc buồn nôn, là một người trưởng thành rồi, yêu đương lại có thể trở thành thế này, giống như một học sinh trung học vậy, IQ đi đâu hết rồi? Sự thông minh cơ trí của một luật sư đi đâu hết rồi?

“Vậy Tiết Thiệu Luân phải làm sao đây?”

Chu Vũ Khiết bâng quơ nói một câu, nụ cười trên mặt cô cứng lại, Chu Hải Mạn sững người ra nhìn Chu Vũ Khiết, “Cái gì?”

“Chu Hải Mạn cháu ngốc thật hay giả ngốc thế?”

Chu Hải Mạn bất giác chớp chớp mắt, sao mọi người đều hỏi cô cùng một câu hỏi giống nhau vậy?

“Tiết Thiệu Luân sớm đã có ý với cháu mà cháu không nhìn ra?”

Chu Hải Mạn không kìm được cau mày, “Cô------”

“Thôi vậy, biết EQ của cháu thấp, con người cậu ta lại không đứng đắn, cháu không nhận ra cũng là bình thường, chỉ là, chuyện cháu và Lã Thượng Quân hẹn hò cháu tự mà nói với cậu ta, cô sẽ không nỡ nhìn bộ dạng ảm đạm đau lòng của đại soái ca đâu.”

Anh ta ảm đạm đau lòng? Vì cô? Chu Hải Mạn chỉ cảm thấy chuyện này rất không đáng tin, cô và Tiết Thiệu Luân chưa từng nhìn chính diện đối phương, không phải súng miệng thì là kiếm lưỡi (Hai anh chị chạnh chọe nhau ý) nói hơn nữa, anh ta tùy tiện như vậy, nếu thích một người sẽ để mình chịu thiệt mà im lặng không mói sao?


“Trách cô nhiêu lời, cô không nên nói câu này với cháu,cháu vữa xác lập quan hệ với Lã Thượng Quân, cho cháu biết Tiết Thiệu Luân có tình cảm với cháu không phải muốn gây phiền phức cho cháu, cháu đấy, chú ý đừng kích thích tới vị kia là được, nhưng mà, cô nhìn cậu ta, chắc cũng không phải người nhàm chán. Nếu cậu ta thực sự thích cháu tới không buông được, chắc chắn cậu ta sẽ không dày vò bản thân, chuẩn là sẽ dùng cuốc tách hai đứa ra, khiến người khác đau lòng.”

Tố chất này----Chu Hải Mạn bĩu bĩu môi, “Cô, hình như cô rất hiểu anh ta, hai người---- Từ lúc nào lại thân cận như vậy?”

Chu Vũ Khiết ôm bắp rang bơ từ trên ghế đứng dậy, cười ha ha, “Cô cháu khi nào thì nhìn người sai người chứ?”

“Cháu cứ tiếp tục ngọt ngào đi, cô đi ngủ đây----” Nói xong quay người đi về phía phòng ngủ, được nửa đường thì nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nói với cô: “Ngày mai là sinh nhật của Thẩm Thành Lượng, mời chúng ta ngày mai cùng đi chơi, nói với cháu một tiếng. Đúng rồi, cháu nhân cơ hội này nói rõ ràng với Tiết Thiệu Luân đi, đừng hi vọng cô sẽ giúp cháu, chuyện này cô thực sự không giúp được. Ngửa bài xong cũng để người ta trong độ thanh xuân tìm nhà tiếp theo----”

“Nhưng mà----” Anh đâu có từng nói hay biểu hiện ra một chút chút vết tích gì đó thích cô đâu? Bảo cô ngửa bài với anh thế nào?

= =, cô thực sự là cô ruột của cô sao?

********************************

Chu Vũ Khiết có danh hiệu là Mic bá, hôm nay cô vẫn luôn cần microphone, lại chỉ hát lặp đi lặp lại một bài hát, mà còn dốc hết lòng, vô cùng mê say, “Vậy thì hãy đợi đắm chìm đi, nếu tình yêu thật sự vĩ đại, em có gì tốt để vùng vẫy, lẽ nào em kém hơn người khác. Nếu ai muốn ở nhà ngày cuối tuần, ôm bắp rang bơ ngồi trước TV, nghĩ tới lời tâm tình của anh, khóc tới nước mắt rơi la la. Mười người đàn ông bảy tên ngốc tám tên đần chín tên xấu xa, còn có một người ai ai cũng yêu----"

Tiết Thiệu Luân từ trong kinh ngạc tỉnh lại, cẩn thận hỏi: “Cô cô trước đây từng bị người khác làm tổn thương à?”

Chu Hải Mạn lắc đầu, “Từ trước đến nay đều không có, đều là cô ấy hại người khác.”

Tiết Thiệu Luân, “= =, tôi cũng nghĩ như vậy đó.”

Cuối cùng đợi khi Chu Vũ Khiết hát đến tận hứng, không còn chút sức lực nào hát lại lần nữa, Thẩm Thành Lượng nhận chiếc mic từ tay cô, âm nhạc ngay lập tức vang lên khiến Chu Hải Mạn và Tiết Thiệu Luân rơi vào trạng tháiđờ đẫn.

“Khi tôi còn niên thiếu, người bên cạnh nói không được rơi lệ; sau khi tôi trưởng thành, đứng trước gương nói tôi không thể hối hận; trong một phạm vi không ngừng bài hoài, trái tim trong sợi dây sinh mệnh không ngừng luân hồi, con người ngày ngày đêm đêm giữ chặt chiếc mặt nạ ngủ, trái tim tôi mệt mỏi. Rõ ràng đang rơi lệ, nhưng lại quên mất mắt làm thế nào để rơi lệ; rõ ràng đang hối hận, nhưng quên mất tim làm thế nào để hối hận. Áp lực vô hình khiến tôi rất mệt, lúc bắt đầu cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, bắt đầu từ từ dỡ bỏ phòng vệ, từ từ hối hận từ từ khóc, đàn ông khóc đi khóc đi không đi không phải tội, người mạnh mẽ nhất cũng có quyền để mệt mỏi, sau nụ cười chỉ còn lại trái tim tan vỡ, làm người hà tất phải thảm hại như vậy. Đàn ông khóc đi khóc đi khóc đi không phải tội, thử mùi vị nước mắt xa cách đã lâu, cho dù mưa cũng là một cảnh đẹp, không bằng nắm chắc lấy cơ hội này, khóc một trận, không phải tội----”


Chu Hải Mạn vô lực ăn bắp rang bơ, “Anh ấy hát cũng thật nhập tâm----”

Tiết Thiệu Luân: “Quả thực, hát tới tâm khảm của người đàn ông luôn rồi.” Anh quay đầu về phía Chu Hải Mạn, khịt khịt mũi,“Muốn khóc quá----- Tôi mượn vai một chút.”

Chu Hải Mạn hơi nhích người, Tiết Thiệu Luân vồ phải không khí.

Chu Hải Mạn: “= =, tôi cũng muốn khóc.”

Chu Vũ Khiết uống một cốc bia lớn, hưng phấn hét lên: “Hu hu~~~ Hát hay lắm, hign thêm nữa đi----”

Thẩm Thành Lượng quả nhiên hign thêm mấy phần, “Đàn ông khóc đi khóc đi khóc đi không phải tội, thử mùi vị nước mắt xa cách đã lâu, cho dù mưa cũng là một cảnh đẹp, không bằng nắm chắc lấy cơ hội này, khóc một trận, không phải tội----”

Đến nỗi cả căn phòng đều vang vọng giọng nam trung trầm thấp khàn khàn của Thẩm Thành Lượng----

Cuối cùng mic chuyển tới tayChu Hải Mạn, cô vốn dĩ đùn đẩy không muốn hát, nhưng Chu Vũ Khiết cứ xúi giục, Tiết Thiệu Luân một bên thổi lửa, lại thêm hôm nay là sinh nhật của Thẩm Thành Lượng, thọ tinh bắt đầu không hài lòng, “Sao cô có thể không hát chứ? Mọi người phải chơi đến tận hứng, hát hát hát, nhất định phải hát!”

= =, vậy được thôi----

“ có thể chọn được không?”

Chu Vũ Khiết sớm đã quen với sở thích của cháu gái, tên bài hát lâu đời như vậy phun ra từ miệng cô cũng không thấy kì lạ, “Đương nhiên có thể.”

Tiết Thiệu Luân không ngờ cô lại hoài cổ như thế, anh còn mong chờ cô chọn một bài hiện đại một chút cơ, “Bài hát lâu lắm rồi, sớm đã không thịnh hành nữa rồi, hay là đổi bài khác đi.”


Chu Hải Mạn ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nói: “Bây giờ lưu hành bài gì? sao?”

Té-----

Tiết Thiệu Luân vô lực vẫy vẫy tay, “Cô tiếp tục cô tiếp tục tiếp tục.” ( Khổ thân anh toàn phải nghe mấy bài nhạc cổ)

“Lưng dựa lưng ngồi trên tấm thảm, nghe chút nhạc nói chút ước muốn, anh hi vọng em sẽ càng dịu dàng, em hi vọng anh đặt em trong tim. Anh nói muốn tặng em một giấc mơ lãng mạn, cám ơn anh đưa em tìm thấy thiên đường, cho dù dùng cả đời để hoàn thành. Em nghĩ tới chuyện lãng mạn nhất, chính là cùng anh dần dần già đi----”

Tiết Thiệu Luân nhìn Chu Hải Mạn dưới ánh đèn mờ ảo, anh biết, cô luôn xinh đẹp, nhưng anh chưa từngcảm thấy cô dịu dàng, mà giờ này phút này, ánh đèn nhu hòa chiếu lên người cô, anh bỗng nhiên phát hiện, cô dịu dàng như thế, dịu dàng đến nỗi khiến anh cảm thấy ấm áp.

Chuyện lãng mạn nhất, Tiết Thiệu Luân lẩm bẩm mấy chữ này, ánh mắt như có như không liếc về Chu Hải Mạn đang đắm chìm trong âm nhạc----

Game over------

Có lẽ quả thật là cô rồi, anh không muốn để cô về chỗ cũ, anh muốn giữ cô ở bên mình, sau đó----

Tiết Thiệu Luân cầm chiếc microphone khác trên bàn đến bên Chu Hải Mạn, hát lên theo âm nhạc, “Cả đoạn đường góp nhặt niềm vui từng chút một, lưu giữ đến khi ngồi trên ghế đu cùng nói chuyện. Anh có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất, chính là cùng em dần dần già đi. Đến khi chúng ta già không đi đâu được nữa, em vẫn xem anh là bảo bối trong tay----”

Chu Hải Mạn quay đầu nhìn anh, kinh ngạc nhỏ bé qua đi là chấn kinh (vô cùng kinh ngạc) bé nhỏ, chấn kinh qua đi lại trở thành bất lực rồi, “= =, có thể rồi, đùng hát nữa.”

Anh liền biết, cô cảm động rồi, phụ nữ mà, động vật có tình cảm phong phú nhất, chỉ cần dùng trái tim dỗ dành, sẽ luôn tìm thấy phương hướng chính xác, Tiết Thiệu Luân một mặt dương dương tự đắc, quyết chí hát hai câu nữa mới dừng lại.

“Không cần quá cảm động đâu, cũng không cần cảm kích đến nỗi lấy thân báo đáp ngay đâu, khụ khụ----” Tiết Thiệu Luân thanh thanh cổ họng nói tiếp: “Suy cho cùng tôi vẫn chưa làm tốt chuẩn bị một cách đầy đủ.”

“Ai cảm động vậy? Ai muốn lấy thân báo đáp vậy? Tiết Thiệu Luân anh nằm mơ đi!” Chu Hải Mạn trong tay vẫn cầm mic, cho nên lúc đang giáo huấn Tiết Thiệu Luân, không hàm hồ chút nào, gào lên với cái mic trong tay.

Đến nỗi cả căn phòng vang vọng giọng gào thét của cô, “Anh nằm mơ đi-----Nằm mơ đi----Mơ đi-----Đi------”

Đầu óc Tiết Thiệu Luân bị chấn động đến nỗi bắt đầu quay cuồng, anh nhìn quanh tứ phía một lượt, nếu không nhìn thấy Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lượng đang vung tay vung chân nói: “Anh say rồi, tôi chưa say” trên một góc sofa, nếu không đánh chết anh cũng không thể mơ đến hai người này, anh thật sự cho rằng mình đang nằm mơ đi----Mơ đi-----đi------


“Cô thét cái gì? Tai tôi sắp điếc rồi này!”

Chu Hải Mạn khinh thường trừng mắt với anh, “Thế này tính là gì, anh vừa hát không có một chữ đúng nhạc, hại tôi hoàn toàn không hát tiếp được nữa, tôi nói anh con người này, người khác còn muốn cẩn thận hát một bài, anh đến quấy rối cái gì?”

Nghiêm trọng vậy sao----

Tiết Thiệu Luân nghiêng đầu sang một bên, lạnh giọng nói: “Ai bảo cô chọn bài cũ như vậy? Tôi không nhớ hát thế nào rồi, đợi chút nữa tôi hát bài sở trường cho cô nghe, xem cô còn khoa trương như vậy không!”

---- Lại nói anh không có một âm nào hát đúng nhạc, mặc dù nói anh ngũ âm không toàn, âm cảm (linh cảm âm nhạc) không phải rất tốt, từ tiểu học đã không được lòng giáo viên âm nhạc, nhưng đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là cô vẫn chưa bị anh làm cảm động.

Chu Hải Mạn rất vui vẻ lui về sofa, “Được a, hát một bài tôi nghe coi----”

“Hát thì hát!”

Một người là tráng sĩ đã hạ quyết tâm, lấy ra quyết tâm dốc hết sức; một người là thính giả khoan hồng đại lượng, quyết tâm hi sinh bản thân để cho đối phương một cơ hội.

“Ai đang dùng tì bà đàn tấu, một bài đông phong pha, ngày tháng được ghi lại trên tường, nhìn thấy thuở nhỏ, hãy còn ghi nhớ năm đó chúng ta vẫn rất trẻ con, mà giờ đây tiếng đàn xa xôi, sự chờ đợi của anh em chưa từng nghe thấy----”

Chu Hải Mạn nhìn người nào đó đang đắm chìm, không thể không cảm thán, không ngờ âm nhạc cũng có thể mĩ diệu đến thế.

Chu Vũ Khiết: “Sói đến rồi, Cừu Lười Biếng chạy mau.”

Thẩm Thành Lượng: “Ai nói đấy? Rõ ràng là giết lợn mà----”

= =, họ đều uống say rồi, lời nói không đáng tin.

Tiết Thiệu Luân tiếp tục----

Tiết ca ca đáng thương... Tiết ca ca mù âm nhạc đáng thương... Tiết ca ca kẻ ngốc tình đáng thương...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui