Hello, Người Thừa Kế
Nghe cô nói vậy, Mino liền biến sắc.
Chuyện nhà họ Tiêu?
Ý Trang Nại Nại là... chuyện mà cô ta đang nghĩ sao?
Lúc trở về nhà họ Tiêu, cô ta mới biết chuyện không đơn giản như cô ta tưởng.
Nhưng sao Trang Nại Nại lại biết?
Lúc cô ta đang ngây ra thì lại bị Trang Nại Nại hất một cái. Mino nhìn thoáng qua mấy người vệ sĩ đứng đằng sau, liền thuận thế bước giật lùi lên mấy bước rồi ngã người ra sau, “AAA!!!”
Mino ngã xuống đất, mấy người vệ sĩ đứng phía sau cuối cùng cũng tiến lên.
“Miss Tiêu!”
Mino chỉ vào Trang Nại Nại rồi kêu to: “Cô ta đánh người. Báo cảnh sát, báo cảnh sát cho tôi, hình như chân tôi bị gãy rồi!”
Báo cảnh sát?
Trang Nại Nại cau mày nhìn Mino tự biên tự diễn, con người này đúng là... không khá lên nổi!
Nhưng nếu Mino thật sự báo cảnh sát thì cô lại phiền phức. Lúc cô đang nghĩ cách giải quyết thì lại thấy nhân viên phục vụ vừa nãy quay lại, dẫn theo một người da trắng mặc vest đen. Người da trắng kia cao lớn khôi ngô, chắc hẳn là quản lý của khách sạn này.
Trang Nại Nại thấy tình hình hiện tại khá bất lợi cho cô.
Quản lý chạy đến, thấy Mino ngã dưới đất thì giật mình, nhanh chóng chạy tới dìu cô ta đứng dậy, sau đó hai người bắt đầu dùng tiếng Anh trao đổi với nhau.
Mino chỉ vào Trang Nại Nại: “Chính là cô ta, bắt cô ta lại! Dám đánh người trong khách sạn, xem cô ta cãi được gì? Nếu hôm nay cô ta không xin lỗi tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta!”
Xin lỗi?
Trang Nại Nại nheo mắt.
Người quản lý da trắng kia an ủi Mino nhưng cô ta không thèm để ý đến, tiếp tục gào lên: “Không! Tôi muốn cô ta xin lỗi! Cô ta phải chân thành xin lỗi tôi!”
Quản lý còn muốn khuyên tiếp nhưng Mino đã nói luôn: “Anh quên rồi sao? Tôi mới là người nhà họ Tiêu! Tôi mới là chủ nhân của khách sạn này!”
Quản lý kia lập tức nghẹn họng. Anh ta bất đắc dĩ nhìn Trang Nại Nại với biểu cảm “tôi đã cố hết sức rồi”.
Mino lại vênh mặt, đi đến trước mặt Trang Nại Nại, “Hôm nay! Ngay tại đây! Cô phải xin lỗi tôi, như thế thì coi như xong! Nếu không thì tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu! Trang Nại Nại, cô có muốn đến đồn cảnh sát uống trà không? À, không đúng, ở đây là phương Tây, trong đồn cảnh sát không có trà, chỉ có cà phê thôi!”
“Cô muốn nghe xin lỗi đúng không?”
“Đúng vậy, vừa rồi mọi người đều thấy. Cô có đánh người hay không thì còn phải nhờ vào một câu của tôi! Nếu cô nói xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này, thế nào?”
“Có phải tôi xin lỗi cô thì chuyện tôi đánh cô sẽ được bỏ qua? Cô bảo đảm sẽ không truy cứu chứ?”
Bảo đảm sẽ không truy cứu?
Xem đi, Trang Nại Nại vẫn phải sợ cô ta.
Mino cười đắc ý, cô ta thật sự rất muốn thấy Trang Nại Nại chịu nhục nhã, bèn nói: “Đúng thế!”
Trang Nại Nại nhìn cô ta chằm chằm, một lúc lâu sau thì nhếch môi nói, “Được, tôi xin lỗi cô.”
Cô lui ra sau một bước, rồi khom lưng cúi đầu trước Mino, “Mino, xin lỗi vì tôi đã đánh cô.”
Thấy Trang Nại Nại như vậy, Mino cực kỳ vui sướng. Nhưng cô ta còn chưa kịp cười thì Trang Nại Nại đã đứng thẳng dậy, vung mạnh tay.
“Bốp!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...