Trang Nại Nại cắt lời bà ta, “Tôi đã bỏ tiền ra, nhưng không phải là chuyển đi cho ai cả!”
Nói rồi, cô lại tiến lên trước nói với đám phóng viên: “Doanh nghiệp Cố Thị phá sản, không ai dám đứng ra cứu giúp, tôi đành phải đổ tiền vốn vào. Vì thế bây giờ tôi không chỉ đã khánh kiệt mà còn nợ hơn mấy chục triệu! Một trăm nghìn hôm qua đã là số tiền gửi ngân hàng cuối cùng của tôi!”
“Con… con không chu cấp tiền phụng dưỡng cho ba mẹ mà lại đổ tiền vào doanh nghiệp Cố Thị. Con… con… cái đồ điên này!”
Trang Nại Nại nheo mắt, nghiêm nghị quát: “Giấc mơ và nỗ lực cả đời này của ba đều đổ dồn vào doanh nghiệp Cố Thị, chắc chắn ông ấy không muốn thấy công ty bị hủy hoại như vậy. Tôi cảm thấy đổ tiền vào doanh nghiệp Cố Thị mới là cách phụng dưỡng ông ấy tốt nhất. Bà không cảm thấy thế sao?”
Lý Ngọc Phượng nghẹn lời, không nói được gì nữa.
Trang Nại Nại lại nói tiếp: “Các người tuyên bố phá sản xong thì có thể phất áo bỏ đi, nhưng tôi thì không thể như thế. Tôi còn phải gánh vác cả doanh nghiệp Cố Thị, bây giờ tôi đã nợ ngân hàng mấy chục triệu rồi!”
Cô tiến lên trước một bước, hùng hổ nói tiếp. “Thân là cha mẹ, các người chưa từng thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng con gái ngày nào. Một trăm nghìn tôi cho các người hôm qua đã là tâm ý cuối cùng của tôi rồi. Xin hỏi, con trai và con gái ruột của bà, mỗi tháng cho các người bao nhiêu tiền phí trợ cấp?”
Lý Ngọc Phượng nghẹn lời, “Hai đứa nó không đi làm.”
“Pháp luật quy định mười tám tuổi là đủ tuổi trưởng thành rồi. Không đi làm là lý do để không phải phụng dưỡng sao? Vậy có phải tôi còn phải nuôi hai đứa nó không?”
Phụng dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con cái, nhưng pháp luật không quy định là phải phụng dưỡng cả anh chị em.
Trang Nại Nại lại quay sang nói với các phóng viên, “Trước khi đến đây, mọi người đã thật sự hiểu rõ tình hình chưa? Đã từng tìm hiểu về tư liệu của tôi chưa? Tôi làm việc ở đây, mỗi tháng chỉ có năm nghìn NDT tiền lương cơ bản. Tôi thuê một căn nhà trệt ở thôn Tây Bát Lý với giá tám trăm NDT, tôi còn có hai đứa con trai phải nuôi, gánh khoản nợ mấy chục triệu. Nhưng dù vậy, hôm qua tôi vẫn cho bọn họ một trăm nghìn cuối cùng của tôi. Mọi người cho rằng tôi còn có năng lực để mua nhà cho bọn họ, cho bọn họ thêm năm triệu sao?”
Lời lẽ của cô đầy khí phách, tuy kể ra gia cảnh nghèo khó của mình nhưng lại không hề khiến người ta thấy cô hèn mọn.
Đám phóng viên ngây người, lúc này đã hiểu ra.
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Lý Ngọc Phượng, thì ra đây không phải là chuyện một đứa con không phụng dưỡng cha mẹ, mà là hai đứa con ăn hại!
Nói cho cùng thì trong chuyện này, quả thật là Lý Ngọc Phượng cố tình gây sự.
Bọn họ vẫn còn trẻ, đâu đã tính là già, lấy đâu ra tư cách mà đòi con cái phải chu cấp?
Lý Ngọc Phượng nghiến răng, bà ta không ngờ Trang Nại Nại lại làm như vậy, đành bất chấp tất cả nói, “Trang Nại Nại, bất kể thế nào, mày cũng phải chu cấp cho chúng tao, nếu không thì tao sẽ kiện mày ra tòa!”
“Vậy bà kiện đi, tôi tin rằng công đạo nằm ở con người, dù là luật trời cũng không thể dồn người ta vào chỗ chết được! Còn nữa, hôm nay tôi đến đây là để từ chức, sau này tôi cũng sẽ là người không có thu nhập. Dù bà có kiện thì tiền trợ cấp bà nhận được cũng chẳng đáng bao nhiêu!”
Lý Ngọc Phượng không tin Trang Nại Nại lại đập nồi dìm thuyền như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...