Niềm hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời này của ông ta chính là bỏ trốn đến Bắc Kinh với Tiêu Mộ Thanh, dù hai người đều thay đổi ngoại hình, bắt đầu lại từ đầu, nhưng cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Chuyện ông ta hối hận nhất trong cuộc đời này chính là lần say rượu thấy Lý Ngọc Phượng có ngoại hình giống với Tiêu Mộ Thanh, rồi không kiềm chế được…
Cố Đức Thọ ủ rũ cúi đầu, men rượu cũng chẳng thể nào chữa lành được miệng vết thương trong lòng ông ta. Lúc ông đang ngây người thì một người khác đã đến bên cạnh ông ta. Ông ta quay sang, liền thấy Lý Ngọc Phượng đang vươn tay ra, “Chúng ta đi thôi.”
Cố Đức Thọ tránh cánh tay kia, liêu xiêu bước đi trong sự sững sờ của Lý Ngọc Phượng. Lý Ngọc Phượng biết, lần này Cố Đức Thọ sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta nữa.
***
Trang Nại Nại rời khỏi biệt thự nhà họ cố, đón xe về thôn Tây Bát Lý. Ngồi trên taxi, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố Bắc Kinh không có phong cảnh gì, sương mù dày đặc tạo cảm giác chán chường, từng tòa cao ốc vụt ngang qua, suy nghĩ của cô cũng dần bay xa. Mẹ chưa bao giờ nhắc đến Cố Đức Thọ với cô, chứng tỏ bà đã không còn hi vọng gì với ông ta nữa. Nhưng cuộc sống gian khổ như vậy, sao mẹ không ra nước ngoài nương nhờ ông ngoại? Vì bà cảm thấy bà trốn nhà đi, cuối cùng lại thành ra như vậy nên không còn mặt mũi nào để về, hay là vì có người không cho bà về?
Nghĩ đến đây, Trang Nại Nại ngồi ngay ngắn lại, bất chợt nhớ tới vụ tai nạn giao thông lúc mẹ và Cố Đức Thọ bỏ trốn, còn cả chuyện ngoài ý muốn xảy đến với bà lúc bà ở nước ngoài. Bản tin đưa tin chuyện lúc đó không phải do tự phát mà là do có người gây ra, nghi ngờ là do phần tử khủng bố làm. Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những chuyện ngoài ý muốn này đều là có người cố ý gây ra!
Nếu không phải là do phần tử khủng bố tập kích, vậy thì… là gì?
Trang Nại Nại đột nhiên cảm thấy tất cả những chuyện này không hề đơn giản. Lại thêm nguyên nhân Tiêu Thái Bạch ra tay với Mino, khiến cô cảm giác được chuyện này chắc chắn liên quan đến quyền thừa kế của nhà họ Tiêu. Nếu Tiêu Thái Bạch cho rằng Mino là con gái của Tiêu Mộ Thanh nên nhắm vào Mino, vậy thì liệu có khả năng Tiêu Cốc Vân cũng đã từng nhắm vào mẹ không?
Trang Nại Nại cau mày nghĩ.
Cả đêm không ngủ ngon giấc, những suy nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu cô.
Sáng hôm sau, lúc cô vẫn còn đang mơ màng ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông, giọng Lý Ngọc Phượng truyền đến, “Bây giờ mày mau đưa một trăm nghìn tới đây.”
Trang Nại Nại ngây ra: “Chẳng phải hôm qua vừa đưa cho các người một trăm nghìn đấy sao?”
Lý Ngọc Phượng im lặng một chút rồi mới giải thích: “Mino mất tích rồi! Cái thẻ kia cũng biến mất theo, chắc chắn là con bé lấy trộm tiền bỏ trốn rồi!”
Mino lấy trộm tiền bỏ trốn?
Trang Nại Nại cảm thấy buồn cười: “Lý Ngọc Phượng, chuyện này không liên quan đến tôi.”
Nói rồi, cô liền cúp điện thoại.
Cả nhà họ Cố chỉ có Cố Đức Thọ là có quan hệ huyết thống với cô. Dù bọn họ có kiện cô ra tòa thì cô cũng chỉ cần trợ cấp cho ông ta mỗi tháng ba nghìn NDT là đủ.
Trang Nại Nại chặn số của Lý Ngọc Phượng, sau đó tiếp tục ngủ tới 9h.
Lúc tỉnh dậy, cô lại nhận được điện thoại của Trình Tư Triết, “Hôm nay cô đừng đi làm.”
“Sao thế?”
“Lý Ngọc Phượng đã dẫn mấy phóng viên đến chặn trước cổng công ty, nói là muốn phỏng vấn cô, bắt cô phải thực hiện nghĩa vụ, phụng dưỡng cha mẹ. Tôi thấy, nếu cô không chi tiền thì bà ta định sẽ làm to chuyện này lên!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...