Liệu cô có thể giả vờ không đọc được tin nhắn không?
Đáp án tất nhiên là... không thể, bởi vì Quý Thần đã gửi tới cái tin nhắn thứ hai rồi.
[Thiếu phu nhân, tốt nhất là cô nên lên lầu đi, bằng không...]
Cái kiểu ăn nói nửa vời này lại càng khiến người ta hoảng hốt. Gương mặt của Trang Nại Nại trở nên co rúm, sau đó thở dài.
11 giờ 55 phút, nhân viên của tập đoàn Đế Hào bắt đầu lục tục đi ra ngoài ăn cơm. Trang Nại Nại không dây dưa được nữa nên đành phải đi lên lầu. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó dùng bộ dạng chuẩn bị xông ra chiến trường mà đi lên tháng máy.
Chỗ chờ thang máy cũng có một đám người đang đứng chờ để đi xuống lầu ăn cơm, cô đương nhiên không thể vì muốn lên tầng chót mà gây sự chú ý được.
Nhưng mà...
Tòa nhà này có tận ba mươi tầng, hay nói cách khác cô phải leo thang bộ mười hai tầng.
Trang Nại Nại một đường leo lên, nếu là bình thường thì kể cả leo thang bộ ba mươi tầng đi chăng nữa thì cô cũng có thể mặt không đỏ, tim không suyễn. Thế nhưng cái hoạt động ban đêm hai ngày nay đã lấy hết thể lực của cô rồi, cho nên lúc leo đến nơi thì đã thở hổn hển.
Cô khom lưng thở từng ngụm từng ngụm, đến khi cảm thấy đỡ mệt thì mới đứng dậy đẩy cửa, bước vào.
Sau đó thì Trang Nại Nại trông thấy vệ sĩ Đại Tráng, còn có Đại Sơn và Tiểu Sơn.
Vừa nhìn thấy ba người này thì bộ dạng mệt hơn chó của Trang Nại Nại vừa nãy lập tức thẳng lưng, cái đầu cũng hất lên đầy kiêu ngạo.
Hừm, mấy hôm trước lúc cô chạy đuổi theo Tư Chính Đình thì bị ba người này trông thấy bộ dạng xấu hổ của cô rồi, bây giờ nhất định phải lấy lại mặt mũi!
Hơn nữa...
Trang Nại Nại mở to mắt trừng Đại Sơn và Tiểu Sơn, lúc đi qua hai người bọn họ cô càng hận không thể để cái đầu mình xoay thành một trăm tám mươi độ!
Trước đây bị hai người này chặn lại, bây giờ thì nở mày nở mặt rồi! Có bản lĩnh thì hai người ngăn tôi lại đi!
Đại Sơn, Tiểu Sơn: “...”
Trang Nại Nại cực kì kiêu ngạo đi tới cửa, sau đó cực kì hoành tráng mà đẩy cửa ra, thế nhưng vừa đặt chân vào cả người lập tức héo rũ. Thay vào đó là bộ dạng ngoan ngoãn khéo léo, nói đơn giản là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, ra đường thì ùn tắc giao thông, vậy nên... ngài Tư hẳn cũng không thể tiếp tục lấy vấn đề xưng hô ra xoắn xuýt đúng không?
Phòng làm việc của Tư Chính Đình là một căn phòng ghép. Phía bên ngoài là khu làm việc rộng lớn với đầy đủ trang thiết bị, bên trong là các gian phòng nhỏ khác.
Trang Nại Nại nhìn quanh một vòng, thế mà còn thấy được cả sân golf trong nhà, cái này quả thật là... quá xa xỉ!
Mà vào lúc này, Tư Chính Đình vẫn đang ngồi ở bàn làm việc cúi đầu phê duyệt tài liệu.
Bữa trưa được đặt trên bàn uống trà, có lẽ là đồ ăn gọi tới từ nhà hàng đắt tiền nào đó ở bên ngoài, lúc này hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, các món ăn cũng rất phong phú.
Trang Nại Nại bước vào, Quý Thần nhìn cô sau đó hướng về phía Tư Chính Đình gật đầu ra hiệu: Thiếu phu nhân, mau gọi thiếu gia đi ăn cơm đi.
Gọi Tư Chính Đình ăn cơm? Vậy chẳng phải là lại dùng đến xưng hô à?
Trang Nại Nại lập tức xua xua tay rồi chỉ chỉ vào Quý Thần: Anh đi mà gọi.
Quý Thần lại lắc đầu, xua tay: Tôi gọi cũng chẳng có ích gì.
Trang Nại Nại chắp hai tay, mắt cũng kéo xuống trông vô cùng đáng thương: Tôi cầu xin anh đấy, trợ lý Quý
~Quý Thần: “...”
Tư Chính Đình dù đang cúi đầu phê duyệt tài liệu nhưng vẫn luôn chú ý tới Trang Nại Nại. Ngay từ lúc cô bước chân vào phòng thì anh đã dùng ánh mắt mình phong tỏa cô rồi.
Hôm nay, lúc đứng dưới thang máy thì quả thật anh có chút tức giận, nhưng thấy Quý Thần chạy tới thì mới dứt khoát quẳng cô lại ở lầu một. Anh rất sợ nếu để cô bước vào thang máy thì lại không nhịn được mà làm cô tổn thương. Mãi lâu sau, sau khi bước vào phòng làm việc thì anh mới có thể bình tĩnh lại được.
Chẳng phải chỉ là một cách gọi thôi sao?
Vốn là anh muốn cho qua rồi, thế nhưng Trang Nại Nại lại không để anh làm điều đó!
Chẳng lẽ việc gọi anh ăn cơm khó khăn đến vậy sao?
Hơn nữa...
Thế quái nào mà cô lại có thể ăn ý với Quý Thần như vậy? Chỉ cần nhìn một ánh mắt hay một động tác của đối phương liền có thể hiểu ý là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...