Hello, Người Thừa Kế
Cô có một trực giác.
Xem ra lí do nhà họ Tiêu từng xảy ra chuyện gì đó khiến cho người thừa kế ruột thịt mất sớm là giả. Bởi vì Tiêu Mộ Thanh bỏ trốn cùng Cố Đức Thọ. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có người trong cuộc - Cố Đức Thọ mới biết. Có lẽ còn một người biết nữa, đó là Ms. Đinh.
Nghĩ đến Ms. Đinh, Trang Nại Nại lại thấy lo lắng.
Từ sau lần rơi xuống cầu thang vì cứu cô, Tư Chính Đình đã sắp xếp cho Ms. Đinh dưỡng bệnh ở ở biệt thự riêng. Rốt cuộc là Ms. Đinh thật sự mất trí nhớ, hay là giả mất trí nhớ?
Trang Nại Nại thở dài.
Bởi vì cô phát hiện, nếu muốn gặp Ms. Đinh hỏi chuyện năm xưa thì phải đi gặp Tư Chính Đình. Có điều, nhớ đến sự cuồng nhiệt đêm qua, còn có cơ thể đau rát của cô bây giờ, cô không dám đi tìm anh.
Sau này… cô làm gì còn mặt mũi gặp anh và hai con?
Chuyện cô cố ý xem nhẹ đột nhiên trở nên rõ ràng, khiến cô không biết phải làm sao.
Cô cầm hai tấm ảnh, chán nản ngồi ở trên giường, sau đó khởi động điện thoại, mở máy.
Điện thoại thông báo có vài cuộc gọi nhỡ, là từ Từ Đại Chí và Tư Chính Đình. Nhưng lúc này cô không có một chút can đảm gọi lại.
***
Tư Chính Đình ra khỏi khách sạn, tìm Trang Nại Nại khắp nơi nhưng không gặp. Anh sợ cô nghĩ quẩn nên định đến thôn Tây Bát Lý tìm cô. Mới vừa lên xe, điện thoại lại đổ chuông, anh tưởng là Trang Nại Nại gọi tới, nhưng lại là Ms. Đinh.
Tư Chính Đình nghe máy.
“Chính Đình, chuyện con làm đêm qua… thật sự là hơi quá đáng. Chú Lưu của con đã sáu bảy mươi tuổi rồi mà con còn chỉnh ông ấy. Ông ấy vừa gọi mách mẹ kìa.”
Trên mặt Tư Chính Đình hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Mẹ nói sao?”
Đinh Mộng Á lập tức nở nụ cười, “Mẹ mất trí nhớ mà, đâu biết chú Lưu của con là ai. Mẹ có thể làm gì được?”
Tư Chính Đình có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ bực tức của Lưu lão khi nghe Ms. Đinh trả lời như thế.
Đinh Mộng Á tiếp tục: “Thật ra chú Lưu của con chẳng có ý xấu gì, ông ấy chỉ muốn làm thông gia với nhà mình mà thôi. Ông ấy gọi điện thoại cho mẹ, không phải để hỏi tội, bởi vì ông ấy không muốn làm mất lòng con. Ít nhiều gì hai nhà chúng ta cũng là thế giao, con đừng làm căng quá. Mọi người đều là người làm ăn, người ta đã cho con bậc thang thì con cũng thuận thế leo xuống đi.”
Tư Chính Đình biết Lưu lão không phải là người xấu. Nhiều năm qua, có rất nhiều người muốn nhét phụ nữ cho anh. Hành động của Lưu lão xem như là quang minh chính đại. Hôm qua anh tức giận vì Lưu Tâm Thủy không có mắt, dám nhục nhã Nại Nại nên anh mới tức giận lây qua cả Lưu lão. Lưu lão cũng giống như người lớn trong gia đình, hai nhà thường xuyên qua lại, chuyện cười này xem như bỏ qua vậy.
Anh vâng một tiếng, “Bên cạnh chú Lưu không có phụ nữ. Nếu chú ấy cảm thấy cô ta không tệ thì cứ để chú ấy giữ người lại đi.”
Đinh Mộng Á cười ha hả, “Con thật là… con gái nhà người ta nhớ con cả đêm, mà ngay cả tên của người ta con cũng không nhớ. Thôi bỏ đi, mẹ chỉ báo với con là chú Lưu đã xin lỗi mẹ rồi.”
Tư Chính Đình gật đầu, “Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...