Câu nói này càng không nể mặt!
Sắc mặt Lưu lão trở nên rất khó coi, dáng vẻ người thanh niên trước mặt vẫn như nước chảy mây trôi, giống như đang thật lòng nhắc nhở ông ta vậy.
Bầu không khí lập tức căng thẳng.
Đúng lúc này, Trình Tư Triết bước lên: “Bác Lưu.”
Lưu lão thấy Trình Tư Triết cũng sáng mắt lên, “Tư Triết, không ngờ cháu cũng tới đây. Bác thật sự rất vui!”
Ông ta nhìn xung quanh rồi nói, “Sao không ai nói cho tôi biết cậu Trình cũng tới vậy?”
Trình Tư Triết vội nói: “Bác Lưu, cháu là bậc con cháu, tới chúc thọ bác là chuyện đương nhiên.”
Lưu lão tiếp tục cười nói, “Được, được, bác cảm thấy rất vinh hạnh khi hai cháu có thể tới đây. Thế này đi, mời cậu Trình và cậu Tư vào phòng.”
Có người vội đi tới làm tư thế mời với hai người bọn họ.
Trình Tư Triết quay đầu, trấn an Trang Nại Nại, “Tôi đi một lát rồi quay lại.”
Trang Nại Nại cũng thấp giọng nói: “Không sao, anh cứ đi đi. Ở đây không có lũ lụt hay thú dữ gì đó, sẽ không có ai làm gì tôi đâu.”
Dáng vẻ thân mật của hai người làm cho Tư Chính Đình thấy chua chua. Anh vừa vì cô mà đuổi oanh yến bên cạnh mình đi, còn cô thì lại không đứng đắn với người khác ở ngay trước mặt anh. Tư Chính Đình hừ lạnh một tiếng, rồi theo nhân viên phục vụ rời đi.
Trình Tư Triết theo sát phía sau.
Hội trường vốn nóng lên vì Tư Chính Đình đến cũng dần dần trở lại bình thường.
Trang Nại Nại đi lòng vòng tìm người giám đốc phụ trách dự án thay đổi đồng phục nhân viên. Trình Tư Triết đã cho cô xem hình của ông ta rồi, còn dặn cô phải nghĩ cách trò chuyện với đối phương nữa.
Cô vừa đi vừa thầm oán, vì công ty nhỏ nên không phân công rõ ràng, hại cô phải làm thêm phần việc của bộ phận kinh doanh.
Còn nữa, một người phụ nữ như cô, có thể nói gì với vị giám đốc đó đây?
Nghĩ tới đây, cô liền gọi cho Từ Đại Chí, đầu dây bên kia báo đối phương đã tắt máy.
Trang Nại Nại: “…”
Đi vệ sinh gì mà lâu quá vậy?
Cô cúi đầu định đi về phía trước thì bị một thân hình chặn lại. Ngẩng đầu lên, thấy Lưu Tâm Thủy đang cười tủm tỉm đứng trước mặt cô. Cô ta nhìn cô, trong mắt hiện lên sự chán ghét, “Cô Trang, xin nhường đường.”
Nhường đường?
Trang Nại Nại nhìn xung quanh, đây là hội trường tiệc, chỗ nào cũng có thể đi, bảo cô nhường đường làm gì?
Rõ ràng là Lưu Tâm Thủy này tới là để gây chuyện.
Nói vậy là cô ta biết cô là ai.
Mẹ nó chứ!!!
Bắt chước tôi, đoạt người đàn ông của tôi, rồi lại tới khiêu khích tôi?
Trang Nại Nại nhíu mày nhìn Lưu Tâm Thủy. Cô ta bước lên, cười nói: “Cô Trang, bàn với cô một chuyện làm ăn nhé. Cô nói cho tôi biết sở thích của ngài Tư, giá cả tùy cô.”
Trang Nại Nại càng thêm tức giận, thật sự rất muốn tát cô ta một cái cho hả giận.
Lưu Tâm Thủy chớp mắt, “Tôi biết cô Trang tới đây để làm gì. Cô nên hiểu, nếu chọc tôi không vui thì cô sẽ không lấy được đơn hàng đó đâu.”
Mẹ kiếp?
Trước tiên là dụ dỗ, sau đó là uy hiếp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...