Trang Nại Nại đứng lên, cười mỉm với Trình Tư Triết, “Tôi không thích lắm, nhưng thỉnh thoảng phá lệ một lần cũng được!”
Từ Đại Chí: “…”
Trang Nại Nại cũng không thèm nhìn anh mà đi theo Trình Tư Triết ra ngoài. Từ Đại Chí liền đi theo sau bọn họ, mặt dày nói: “Nhà hàng Pháp kia ở đâu vậy? Món ăn ở đó thế nào?”
Trình Tư Triết dừng bước, quay lại nhìn anh: “Ngại quá, tôi chỉ đặt bàn cho hai người thôi.”
Từ Đại Chí gật đầu, “Ừ, tôi…”
Trang Nại Nại lại bỗng cắt lời anh, “Từ Đại Chí, anh đừng nên đi thì hơn. Tôi không muốn ăn mất ngon!”
Từ Đại Chí hơi mù mờ, “Ăn không ngon lại càng không thể ăn bít tết, cô…”
“Không phải, ý tôi là trông thấy anh thì tôi liền ăn mất ngon.” Trang Nại Nại nói thẳng, không hề nể nang.
Hừm! Thật sảng khoái!
Anh ta mắng cô như vậy trên Wechat, cô quả thật tức muốn điên. Năm nay cô chỉ mới hơn hai mươi cái xuân xanh, vậy mà anh ta lại nói cô đang thời kỳ mãn kinh? Còn trù cô uống nước tiểu? Lại còn chửi cô là biến thái?
Hừ!
Trang Nại Nại hếch cằm lên, đi theo Trình Tư Triết ra ngoài, để mặc Từ Đại Chí đứng tại chỗ, ngây người nhìn theo bóng lưng của bọn họ. Đến lúc hai người đi khuất, Tư Chính Đình vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ… dì cả của cô ấy tới sớm?
Đúng rồi, từ sau khi sinh con, dì cả của cô ấy vẫn chưa đến. Có phải sức khỏe có vấn đề gì không?
Vì vậy, đến lúc Trang Nại Nại và Trình Tư Triết ăn trưa về, thấy Từ Đại Chí rối rắm đến trước mặt cô.
Trang Nại Nại thấy dáng vẻ thấp thỏm hiếm có này của anh ta thì cũng cảm thấy bản thân hơi quá đáng, bèn thở dài.
Thôi được rồi, so đo nhiều như vậy với anh ta làm gì?
Bỏ qua chuyện bài viết trên wechat vậy, cô cũng đâu phải người hẹp hòi.
Sau khi Trình Tư Triết trở lại văn phòng riêng thì thái độ của Trang Nại Nại đối với Từ Đại Chí cũng khá hơn một chút. Nhưng Từ Đại Chí lại không nhịn được mà hỏi: “Bà… bà dì cả của cô đến rồi sao?”
Trang Nại Nại: “!!!”
Anh ta đang xác nhận xem có phải cô đang trong giai đoạn mãn kinh hay không sao?
Trang Nại Nại tức muốn chết, “Từ Đại Chí, thời kỳ mãn kinh của phụ nữ là khoảng năm mươi tuổi, ngại quá, tôi vẫn chưa đến giai đoạn đó đâu!”
Tư Chính Đình: “…”
Chuyện này rốt cuộc là sao thế?
Sao anh vừa hỏi một câu về bà dì cả thì quan hệ vừa dịu đi lại lạnh như băng rồi?
Chẳng hiểu sao anh bỗng nhiên nhớ đến lúc Trang Nại Nại theo đuổi anh. Lúc anh tức giận chuyện gì, chắc khi đó cô cũng cảm thấy anh sáng nắng chiều mưa đúng không?
Tư Chính Đình xoa huyệt thái dương, đây là luật nhân quả tuần hoàn sao?
Trang Nại Nại tức giận đến tận 3h chiều.
Thấy Từ Đại Chí ung dung thoải mái ngồi ở bàn làm việc thì cô lại tức đến ngứa cả răng. Cái tên này còn chửi cô biến thái nữa, hôm nay mà cô không hành hạ anh ta thì cái họ Trang này của cô sẽ sửa lại!
Trang Nại Nại đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Từ Đại Chí, “Từ Đại Chí, anh xuống nhà kho, mang lên đây hai bộ đồ.”
Từ Đại Chí: “…”
Lúc Từ Đại Chí mang hai bộ trang phục lên rồi, Trang Nại Nại liền cười tủm tỉm, “Anh mặc bộ này lên người đi. Tôi muốn tìm cảm hứng.”
Từ Đại Chí: “!!!”
Nếu bây giờ mà Tư Chính Đình vẫn không biết Trang Nại Nại cố ý làm khó anh thì anh chính là thằng ngu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...