Tư Chính Đình nhận lấy khăn, nghiêm túc lau mặt, sau đó lại nhìn xuống tay mình, thờ ơ hỏi: “Cháu đã ngủ bao lâu rồi?”
Quản gia Lý nhìn mặt anh bằng ánh mắt quái đản.
Tư Chính Đình thấy thế thì khó hiểu nhíu mày, “Sao thế?”
Quản gia Lý hoàn hồn, vội vàng trả lời: “Một tuần rồi ạ.”
Nói xong, ông lại đưa khăn mặt đã vò ướt lại lần nữa cho anh, “Cậu chủ, lau mặt đi.”
Tư Chính Đình: “...”
Quản gia Lý vội vàng giải thích, “Đã mấy ngày cậu không rửa mặt rồi, nên lau thật kỹ.”
Tư Chính Đình nhận lấy khăn mặt, nghiêm túc lau thêm lần nữa.
Quản gia Lý: “...”
Sao son này lại lì đến thế chứ?
Đã lau hai lần rồi mà sao nó vẫn còn đậm nét như thế!
Quản gia lại vò khăn lần nữa, rồi đưa đến cho Tư Chính Đình, “Cậu chủ...”
Tư Chính Đình xốc chăn lên, “Cháu đi rửa mặt thì hơn.”
Quản gia Lý lập tức đè vai anh xuống rồi dí khăn vào mặt anh: “Cậu chủ, tay cậu bị thương, để tôi lau cho vậy! Cậu mê man suốt một tuần, mặt bẩn quá rồi!”
Tư Chính Đình: “!!!”
Bẩn đến mức phải chà mạnh như thế sao? Dù da mặt đàn ông có dày đi chăng nữa nhưng sao lại phải cần chà mạnh đến mức như sắp lột cả da mặt của anh ra vậy?
***
Mấy ngày sau đó, Trang Nại Nại liền bắt đầu cuộc sống chỉ quanh quẩn ở ba nơi: nhà, công ty và biệt thự con trai cô đang ở.
Từ Đại Chí vẫn không đến tìm cô. Về sau cô hỏi Tô Ngạn Bân mấy lần, mới biết Từ Đại Chí cảm thấy không còn hi vọng theo đuổi cô nữa nên dạo này đang tìm việc, không rảnh đến tìm cô. Trang Nại Nại nghe câu trả lời này liền cảm thấy an tâm, cũng dần dần quên mất Từ Đại Chí.
Gần đây, chuyện cô ưu sầu nhất chính là... cô đã đi làm được nửa tháng rồi, nhưng mà...
Tại sao công ty vẫn chưa hề có bất cứ đơn hàng nào?
Ngày ngày, cô vẫn mang laptop của mình đi làm, lặng lẽ chơi ở công ty cả ngày, sau đó lại tiếp tục mang laptop lặng lẽ tan làm.
Cô cảm thấy mình cứ như là một tên lừa bịp, không làm việc nhưng vẫn nhận lương.
Nhìn Trình Tư Triết vẫn ung dung tự tại, chẳng hề nôn nóng gì, cô lại càng muốn điên.
Hôm nay, Trang Nại Nại vẫn đi làm như bao ngày khác, trên đường đi còn nghe Lâm Hi Nhi phàn nàn qua điện thoại: “Mẹ mình đúng thật là, bà ấy kiên quyết không đồng ý chuyện của bọn mình! Mình đã bỏ trốn với anh ấy rồi mà bà vẫn chẳng chịu mở lời.”
“Trương Trác nói thế nào?”
Trương Trác chính là bạn trai của Lâm Hi Nhi, hai người quen nhau lúc đi du lịch ở Lệ Giang. Lâm Hi Nhi xinh xắn, dáng lại đẹp, có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cuối cùng cô ấy lại chọn ở bên Trương Trác lớn hơn cô ấy năm tuổi.
Trang Nại Nại đã từng gặp Trương Trác vài lần, ấn tượng về anh ta rất nhạt nhòa, không có hảo cảm lắm. Vì thế nghe Lâm Hi Nhi nói như vậy, cô không nhịn được mà khuyên cô ấy: “Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, cậu vẫn nên suy nghĩ thật kỹ.”
“Tớ biết, tớ đã nghĩ ra một cách rồi, mẹ tớ nhất định sẽ phải gật đầu đồng ý!”
“Cách gì?”
“Bác sĩ bảo cưới!”
“Hả??? Cậu có rồi?”
Lâm Hi Nhi lập tức ấp úng.
Trang Nại Nại còn định nói thêm gì đó nhưng thấy đã đến công ty nên cô vội vàng tạm biệt Lâm Hi Nhi rồi cúp điện thoại.
Lúc cô vừa đi vào công ty, Trình Tư Triết vui sướng tiến ra đón, “Nại Nại, công ty chúng ta vừa tuyển được một đồng nghiệp mới, mau vào đây xem, cậu ấy tên là Từ Đại Chí.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...