Nói tới đây, nước mắt của Trang Nại Nại lại rơi xuống.
Cô khó sinh nên sinh con xong là cô mất hết sức lực ngất đi. Sau khi tỉnh lại, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa được thấy mặt các con. Bây giờ các con đã đầy tháng rồi, cô vẫn không biết con mình trông như thế nào, giống ai hơn, nặng bao nhiêu, cao bao nhiêu, đã biết cười chưa, khóc có lớn tiếng không, con tiểu thì phải làm gì…
Cô là mẹ nhưng lại chưa từng cho con bú, cũng chưa từng thay tã cho con.
Hôm nay cô tới đây chủ yếu là để hỏi chuyện của các con. Cô muốn gặp con.
Giọng nói nghẹn ngào bộc lộ sự khổ sở và xót xa.
Cứ cho là Tư Chính Đình có kế hoạch của riêng mình, nhưng sao anh lại không giao con cho cô? Mẹ con chia lìa là cảm giác đau đớn đến mức nào chứ?
Dáng vẻ của cô làm cho Tư Chính Đình cảm thấy đau đớn. Anh siết chặt tay nói: “Cô muốn đi gặp các con không?”
Trang Nại Nại ngẩng phắt đầu lên gật mạnh.
“Được, tôi dẫn cô đi gặp hai đứa.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng nghỉ, vệ sĩ bên ngoài vốn đang tản ra lập tức vây quanh Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại cúi đầu theo sát anh, chỉ sợ anh đột nhiên đổi ý. Vì cúi đầu nên cô không thấy đám vệ sĩ bỗng trở nên cảnh giác hơn.
Lúc hai người đi ra, tiệc rượu đã kết thúc. Đi được một đoạn thì thấy phía trước có một người đang đứng chờ. Thấy đám người bọn họ, Trình Tư Triết liền tiến tới, lo lắng hỏi Trang Nại Nại: “Cô Trang, cô không sao chứ?”
Trang Nại Nại thấy Trình Tư Triết vẫn còn ở đây thì hơi giật mình. Cô lắc đầu, rồi gật đầu với anh ta, sau đó đuổi theo Tư Chính Đình.
Lúc này, trong lòng cô tất cả đều là suy nghĩ về con của mình, những chuyện khác không khiến cô để tâm đến.
Sau đó, cô theo Tư Chính Đình lên xe.
Xe chạy rất nhanh, nước mắt trên mặt Trang Nại Nại dần dần khô đi. Vẫn là chiếc Maybach màu bạc, vẫn là hai người ngồi ghế sau, vẫn là hoàn cảnh yên tĩnh.
Chỉ có điều, cảnh còn nhưng người thì không còn như trước nữa.
Trang Nại Nại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Nhìn một lát, lòng cô tràn đầy nghi ngờ và khiếp sợ. Đây không phải là đường đến nhà họ Tư!
Bọn họ đang đi đâu?
Cuối cùng, xe dừng lại tại một biệt thự ở trung tâm thành phố. Trang Nại Nại từng nghe Tư Chính Đình nhắc tới, đây là tài sản riêng của anh.
Cô vội bước xuống xe, chạy nhanh về phía biệt thự, lòng cô như bị một tảng đá đè nặng.
Cô đẩy cửa biệt thự ra, chạy vọt vào. Hình như căn biệt thự này đã được sửa lại. Lúc này trong phòng khách có hai cô điều dưỡng mặc áo blouse đang nói chuyện phiếm. Thấy Trang Nại Nại, hai người đó sửng sốt đứng lên, cảnh giác hỏi: “Cô là ai? Tới đây làm gì?”
Trang Nại Nại vừa định trả lời thì Tư Chính Đình đi đến.
Thấy anh, hai cô điều dưỡng liền cung kính cúi đầu, “Ngài Tư, ngài đã trở về.”
Ngài đã trở về.
Xem ra, trong khoảng thời gian này, Tư Chính Đình vẫn ở đây.
Vậy… con đâu?
Vì sao lại có điều dưỡng ở trong nhà? Bọn họ đang chăm sóc ai?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...