Dập đầu?
Trang Nại Nại có chút bất ngờ.
Tiêu Thái Bạch liền nói tiếp: “Nếu cô chưa biết so cái gì thì cứ suy nghĩ đi. Tôi sẽ đàn một khúc piano cho mọi người nghe trước.”
Nói xong, cô ta tiến lại chỗ đặt piano, tùy tiện ấn một phím, nốt nhạc tuyệt vời vang lên. Cô ta lại ấn thêm vài phím đàn để thử âm thanh. Cuối cùng, Tiêu Thái Bạch mỉm cười đàn một khúc piano, đầu ngón tay nhảy múa trên phím đàn tạo nên một khúc nhạc du dương.
Nhìn cô ta đàn rất tùy ý, nhưng tiếng đàn lại làm người ta nghe mãi mà cảm thấy không đủ.
Kết thúc một khúc nhạc, cô ta từ trên đài cao đi xuống nói: “Thấy tôi đàn hay thì giơ tay, tôi sẽ tìm người đếm số lượng.”
Cô ta vừa dứt lời, trừ Trang Nại Nại và Trình Tư Triết, tất cả mọi người trong hội trường đều giơ tay lên.
Trang Nại Nại không nhịn được nhíu mày. Lúc Tiêu Thái Bạch đàn, cô còn đang suy nghĩ mình sẽ biểu diễn cái gì để đè ép được cô ta. Nhưng đến giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái Tiêu Thái Bạch so không phải là tài chơi piano mà là so mạng giao thiệp và địa vị xã hội.
Thân phận của cô ta cao quý nên ai cũng nể mặt cô ta.
Còn cô thì sao?
Cô không nghĩ gì nữa mà nhìn một vòng xung quanh. Cuối cùng, tầm mắt rơi lên đàn piano.
Trang Nại Nại đi đến ngồi ở vị trí Tiêu Thái Bạch vừa ngồi, sau đó từ từ đưa tay ra. Đối với vật cực kỳ đắt tiền như đàn piano, đương nhiên là nhà cô không mua nổi. Cô biết đàn piano là do học trong lớp đàn piano của Đế Hào. Giới hào môn quý tộc đều có hiểu biết về piano, mà cô lại muốn mãi mãi ở bên cạnh Tư Chính Đình nên cô vẫn luôn chăm chỉ luyện đàn.
Mãi cho đến một ngày, trên ngón tay của cô chằng chịt vết sẹo.
Sau khi Tư Chính Đình phát hiện ra, anh đã nói như thế nào?
Anh đã nắm lấy tay cô nói, cô không cần học những thứ này.
Nhưng cô vẫn kiên trì luyện đàn, bởi cô cảm thấy nếu sau này có trường hợp phải ra mặt thì cô vẫn có thể đánh đàn piano được.
Tư Chính Đình thấy vậy liền bảo cô chỉ cần tập một bài là được. Vì vậy, cô chỉ luyện duy nhất một bài. Bài đó là do anh dạy và anh cũng là người chứng kiến cô tiến bộ.
Có điều, đã năm năm trôi qua, không biết cô còn nhớ cả bài đó không nữa.
Trang Nại Nại nhắm hai mắt lại, đặt tay lên phím đàn, đoạn trí nhớ vốn mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng.
“Đoạn này phải đàn chậm, chú ý khống chế nhịp điệu.”
Ngón tay của cô ấn xuống phím đàn.
Tiếng đàn uyển chuyển vang lên.
Tuy tiếng đàn của cô trúc trắc nhưng lại thấm đượm tình cảm. Hơn nữa sau đó tiếng đàn đã trở nên lưu loát. Tiếng đàn bay bổng trong không trung, bay tới bên trong căn phòng nào đó.
Trong phòng nghỉ, Tư Chính Đình nghe được khúc nhạc này thì ngẩn người.
Kết thúc một khúc nhạc, Trình Tư Triết giơ tay vỗ mạnh.
Có điều, dưới ánh mắt của Tiêu Thái Bạch, trừ Trình Tư Triết ra không có ai dám giơ tay lên.
Không có cách nào khác!
Tuy thân phận của Trình Tư Triết cũng tôn quý, nhưng bây giờ anh ta đang tự mình gây dựng sự nghiệp. Còn Tiêu Thái Bạch thì… cô ta là nhân vật có thể sánh ngang với thân phận của ngài Tư.
Bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Tiêu!
Trang Nại Nại đứng ở trên đài, nhíu mày nhìn Trình Tư Triết một mình vỗ tay ở dưới đài mà không nói rõ được cảm giác lúc này của mình là gì.
Tiêu Thái Bạch nhìn Trang Nại Nại cười, cứ như chưa từng đặt cô vào mắt, hời hợt nói: “Vị tiểu thư này, cô đã thua, mời cô dập đầu với tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...