Hello, Người Thừa Kế
Thế nhưng doanh nghiệp Cố thị gặp phải nguy cơ, ông ta cũng chẳng có nhiều thời gian mà khổ sở. Mà muốn cứu Cố thị lúc này chỉ có thể bám víu vào Đế Hào.
Trang Nại Nại không có cảm tình gì với nhà họ Cố nên không có khả năng giúp ông ta.
Nhưng đây là nhà mẹ của Mino!
Hơn nữa, Mino không được ngài Tư yêu thương nên có thể dễ dàng chịu sự khống chế của ông ta hơn. Còn chuyện Mino có phải con gái của Tiêu Mộ Thanh hay không, Lý Ngọc Phượng biết không thể gạt được Cố Đức Thọ nên bà ta cũng không có ý định đó. Vậy nên, bà ta dứt khoát đem chuyện hiện giờ Cố thị chỉ có thể dựa vào Mino nói ra. Người ích kỉ như Cố Đức Thọ cũng chỉ băn khoăn một đêm rồi âm thầm chấp nhận.
Mặc dù Cố Tinh San và Cố Tinh Hào đều cực lực phản đối, cho rằng chuyện này là không thể, thế nhưng thái độ mạnh mẽ của Cố Đức Thọ đã đem chuyện này đè xuống.
Hiện giờ trong nhà họ Cố, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều cực kì tôn kính Mino.
Cố Tinh San nghe Mino nói vậy tức khắc nhíu chặt chân mày.
Cô ta hừ lạnh một tiếng quay người đi, nhưng lại thấy Cố Đức Thọ đang đứng ở hành lang trước thư phòng ở lầu hai lạnh mắt nhìn mình.
Cố Tinh San vừa cảm thấy sợ lại vừa thấy tủi thân, trước đây cô ta là hòn ngọc quý trong tay ba mình, nhưng giờ thì sao?
Cố Tinh San mím môi, dưới ánh mắt cảnh cáo của Cố Đức Thọ thì bất đắc dĩ mở miệng chào Mino.
Mino cười nhạt: “Nói nhỏ quá tôi không nghe được.”
Cố Tinh San ngẩng đầu nhìn Cố Đức Thọ: “Ba nhìn cô ta đi!”
Cố Đức Thọ lớn tiếng răn dạy: “Bảo gọi chị thì cứ gọi đi!”
Cố Tinh San cắn môi, quay sang nhìn Mino, một tiếng chị này cô ta không thể nào gọi ra miệng nổi.
Cô ta nhìn Lý Ngọc Phượng, sau đó bật khóc chạy về phòng ngủ của mình rồi đóng sập cửa lại.
Lý Ngọc Phượng đứng lên, thản nhiên liếc mắt nhìn Mino và Cố Đức Thọ rồi đi tới phòng của Cố Tinh San.
Cố Tinh San thấy bà ta thì khóc càng thêm dữ dội: “Mẹ có thấy không? Thấy thái độ của cô ta với con kìa? Quá vênh váo, quá ghê tởm! Thật khó chịu!”
Lý Ngọc Phượng thở dài nhìn Cố Tinh San nhưng không biết nên nói cái gì.
Mà Cố Tinh Sang thấy thái độ của bà ta thì ngừng khóc, ôm chặt lấy bà ta nói: “Mẹ, mẹ đừng thích cô ta! Trước đây cô ta tiếp xúc với mẹ chắc chắn là để lợi dụng mẹ, con không khóc, con biết bây giờ mẹ biết sự thật sẽ rất đau lòng...”
Lý Ngọc Phượng: “!!!”
Bà ta cứ thắc mắc vì sao Cố Tinh San và Cố Tinh Hào không ép hỏi bà ta vì sao Mino lại là con gái của Tiêu Mộ Thanh mà bà ta lại liều mạng đi bảo vệ Mino, hóa ra hai đứa con của bà ta đang hiểu lầm.
Lần đầu tiên bà ta cảm nhận được rằng, ngây thơ không hiểu chuyện hoá ra vẫn có chút điểm tốt.
Lần đầu tiên Lý Ngọc Phượng cảm thấy Mino là đứa con giống bà ta nhất.
***
Trong thư phòng.
Mino theo Cố Đức Thọ đi vào, kỳ thực trong thư phòng chẳng có tài liệu gì, chỉ có đủ các loại rượu, mùi rượu bốc nồng nặc khắp phòng.
Cô ta cau mày ngồi xuống sofa cách Cố Đức Thọ khá xa: “Ba, tôi tới đây tìm ba là để nói chuyện về ngài Tư.”
Cố Đức Thọ nghe vậy thì ngẩng dầu: “Sao? Chẳng phải cô vẫn nói cô sống ở nhà họ Tư rất tốt sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...