Đến lúc Từ Đại Chí đi rồi, Lâm Hi Nhi mới hoàn hồn, vỗ vào đầu mình, “Không cần cảm ơn cái rắm ấy. Mình chăm sóc Nại Nại, sao anh ta phải cảm ơn mình?”
Trang Nại Nại cho rằng Từ Đại Chí có lẽ sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cô nữa, nhưng rõ ràng là cô nhầm rồi.
Rạng sáng hôm sau, tiếng chuông cửa đã vang lên. Trang Nại Nại nhìn ra ngoài xem thử. Lâm Hi Nhi mở cửa, nói gì đó một lúc, sau đó mới đóng cửa lại. Cô ấy đi vào phòng ngủ, vẻ mặt quái lạ, trong tay xách một cái bình giữ nhiệt, “Từ Đại Chí đưa bữa sáng đến cho cậu.”
Trang Nại Nại: “…”
Đến 12h trưa, tiếng chuông cửa lại đúng giờ vang lên lần nữa. Lâm Hi Nhi đi ra mở cửa, một lát sau lại mang bữa trưa vào.
Trang Nại Nại: “…”
Đến năm giờ chiều, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa. Trang Nại Nại tự ra mở cửa phòng, thấy Từ Đại Chí thì bèn nói: “Từ Đại Chí, tôi đã nói rồi, anh đừng đến nữa. Anh như thế sẽ làm tôi thấy áy náy.”
Từ Đại Chí nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng, chỉ dúi hộp cơm vào tay cô.
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại cảm thấy hơi phiền, cái người này làm sao vậy?
Cô đẩy hộp cơm lại cho Từ Đại Chí, “Tôi đã kết hôn rồi, tôi có người trong lòng, tôi còn vừa sinh hai đứa con nữa. Từ Đại Chí, anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy!”
“Tôi biết.” Từ Đại Chí trả lời, sau đó lại dúi hộp cơm vào tay cô, “Tôi chỉ muốn đối xử tốt với cô, không muốn gì khác nữa.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Cái người này đúng là không thể thuyết phục nổi.
Trang Nại Nại dúi mạnh hộp cơm lại vào tay Từ Đại Chí, sau đó đẩy anh ra, đóng sầm cửa lại.
Tiếng đập cửa liền vang lên từ bên ngoài.
Trang Nại Nại cảm thấy người này đúng là quá kiên nhẫn, chỉ đành thở dài, tựa lưng vào cửa.
Tư Chính Đình đứng bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín mà chỉ biết thở dài.
Cô đúng là thiện lương, không bao giờ lợi dụng người khác dù người ta thích cô. Tuy lúc này cô đang rất cạn tình, nhưng thật ra cũng chỉ vì muốn tốt cho Từ Đại Chí mà thôi.
Có phải… trừ anh ra, cô thật sự không thể đón nhận ai được nữa?
Nghĩ đến chuyện này, cảm giác chua chát trong lòng anh bỗng phai nhạt đi nhiều.
***
Người bên ngoài chỉ gõ cửa một lát, cuối cùng cũng không còn âm thanh gì nữa. Trang Nại Nại thông qua mắt mèo thấy Từ Đại Chí đi rồi thì mới thờ phào.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại báo tin nhắn đến lại vang lên: [Bữa tối để bên ngoài.]
Trang Nại Nại: “!!!”
Trang Nại Nại đã quyết nhẫn tâm nên không ăn, chỉ lấp đầy bụng bằng vài món ăn mà Lâm Hi Nhi tùy tiện làm.
Sáng sớm hôm sau, Từ Đại Chí lại tới gõ cửa. Trang Nại Nại mở cửa ra mới thấy hộp cơm tối qua cô không ăn đã được anh ta đổi bằng hộp khác.
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại vẫn không ăn.
Cứ như thế đến bữa trưa và bữa tối, Lâm Hi Nhi khuyên cô, “Nại Nại, cứ để bên ngoài như thế cũng quá lãng phí. Mình thấy cậu không nhận thì Từ Đại Chí cũng chẳng có ý dừng lại, hay là cậu cứ ăn đi.”
Trang Nại Nại: “… Không ăn.”
Sau ba ngày liên tục, Tô Ngạn Bân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bèn chạy đến phòng khách, lớn giọng nói chuyện với Lâm Hi Nhi, cố ý để cô nghe thấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...