Cô ta còn chưa dứt lời, Quý Thần đã cười mỉa mai, “Ám sát người nhà họ Cố? Đáng sao?”
Mino á khẩu.
Nhà họ Cố quả thật không cùng đẳng cấp với nhà họ Tư. Ám sát chỉ vì mấy trăm triệu thì có nghĩa lý gì?
Nhưng mà…
“Trước kia tôi đã bao giờ nghe nói ngài Tư và … Trang Nại Nại bị ám sát đâu?” Nhắc đến Trang Nại Nại lại khiến Mino không vui, cô ta cau mày một lúc rồi mới không tình nguyện hỏi tiếp.
Nụ cười của Quý Thần càng lạnh hơn, “Vụ ám sát hôm nay cũng sẽ không có ai nghe nói tới.”
Mino không nói được gì nữa.
Cô ta ngơ ngác nhìn về phía trước. Lúc trước, cô ta chỉ biết, được gả vào nhà giàu sẽ hết sức nở mặt nở mặt, nhưng ai biết bên trong lại nguy hiểm đến nhường này. Chỉ vừa làm bà Tư ngày đầu tiên mà cô ta đã cảm thấy… nguy hiểm hiển hiện khắp mọi nơi.
Cô ta nuốt nước miếng hỏi, “Bao giờ ngài Tư mới đến?”
Quý Thần rũ mắt xuống, “Chuyện này thì tôi không biết.”
***
Sau khi trở lại biệt thự nhà họ Tư, Tư Chính Đình chỉ ngủ bốn tiếng, sau đó lại tỉnh lại vào đúng 5h sáng. Anh vào phòng bếp, luyện tập trước món ăn sẽ nấu cho Nại Nại hôm nay.
Chuẩn bị bữa sáng cho Nại Nại xong, anh giao nó cho Tô Ngạn Bân vừa mới đến: “Hôm nay trong công ty có một cuộc họp, khoảng 10 giờ mới xong, đến trưa tôi mới qua được.”
Tô Ngạn Bân gật đầu rồi đi đưa cháo cho Trang Nại Nại.
Đợi Tô Ngạn Bân đi rồi, Tư Chính Đình ăn qua loa cho xong bữa sáng, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài. Vừa ra khỏi biệt thự thì Quý Thần lại gọi đến, “Ông chủ, Mino…”
Anh ta còn chưa kịp nói thì một bóng người đã chạy đến trước mặt Tư Chính Đình.
Sắc mặt Mino trắng bệch, cả người đều đang phát run lên, nhưng thấy Tư Chính Đình, hai mắt cô ta lại sáng bừng.
Hôm qua cô ta còn đang hoài nghi cuộc đời mình, cảm thấy làm bà Tư cũng chẳng tuyệt vời như trong tưởng tượng. Nhưng hôm nay, gặp được anh rồi, cô ta lại cảm thấy tất cả đều đáng giá, bèn nói, “Ngài Tư, sao em bị thương mà ngài lại không đến thăm em?”
Tư Chính Đình dửng dưng nhìn cô ta, không thèm trả lời mà đi thẳng ra ngoài.
Mino muốn đuổi theo nhưng bị vệ sĩ ngăn cản. Tư Chính Đình chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái mà lên xe rời đi. Mino thấy thế bèn nóng nảy kêu to: “Ngài Tư! Ngài Tư! Ngài không thể bỏ mặc em, em là vợ ngài, em là Cố Khuynh Nhan! Sao ngài có thể đối xử với em như vậy?”
Tư Chính Đình ngồi trong xe, mặt tối sầm lại.
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt kết nối, giọng Quý Thần đã hơi sợ sệt, “Chúng tôi vẫn luôn cảnh giác người bên ngoài, không ngờ cô ta lại đột nhiên chạy trốn. Ông chủ, lần này tôi sai rồi, tôi nhất định sẽ phái người trông chừng cô ta, không để cô ta chạy ra ngoài lần nữa.”
Tư Chính Đình mím môi, một lúc sau mới nói: “Không cần.”
Quý Thần ngây người, “Ông chủ?”
Ánh mắt Tư Chính Đình lạnh như băng, “Cô ta muốn đi đâu thì để cô ta đi chỗ đó, không để cô ta ra ngoài nhiều thì sao đám người kia hù dọa cô ta được?”
“Vâng, ông chủ, tôi hiểu rồi.”
***
Từ lần ném điện thoại trong căn hộ, Tả Y Y cũng không đến nữa. Trong nhà chỉ còn Lâm Hi Nhi và Trang Nại Nại.
Tô Ngạn Bân và Từ Đại Chí luôn đến đúng giờ vào mỗi sáng, đến tối thì đúng giờ ra về.
Qua khoảng hai mươi ngày, khuôn mặt Trang Nại Nại cuối cùng cũng đã khôi phục sự hồng hào.
Trang Nại Nại cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói với Từ Đại Chí: “Ngày mai anh không cần đến nữa đâu, anh vẫn nên đi làm đi thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...