Hello, Người Thừa Kế
Tô Ngạn Bân đi theo Tư Chính Đình ra khỏi bệnh viện, mặt mũi hơi khó coi. Nhìn sườn mặt kiên nghị của Tư Chính Đình, nhìn dáng vẻ bình thản cứ như không gì có thể đánh bại lý trí của cậu ta, anh lại đau lòng. Là bạn nối khố, anh biết tâm trạng của Tư Chính Đình lúc này chắc chắn rất khó chịu. Anh im lặng một lúc lâu để bình tĩnh lại, “Đây là lý do cậu không cho Trang Nại Nại gặp con?”
Tư Chính Đình không nói gì.
Tô Ngạn Bân thở dài, ngẩng đầu nhìn lên trời nói, “Người khác yêu đương đều thuận lợi, sau khi kết hôn thì có hai cái mốc ba năm và bảy năm, còn chúng ta thì sao? Đường đường là người thừa kế, vậy mà ngay cả yêu đương cũng khó khăn. Tôi tận mắt chứng kiến tình yêu của cậu và Nại Nại từ thời học cấp ba. Lúc đó, tôi vẫn cảm thấy với thân phận của cậu và sự sáng suốt của bác gái, hai người sẽ thuận lợi kết hôn. Không ngờ hai người lại gặp phải nhiều khó khăn trắc trở như vậy. Vất vả lắm mới ở bên nhau, nhưng kết quả nhận được lại như thế này, bao giờ những ngày thế này mới có hồi kết?”
“Đình Lão Đại, tôi ủng hộ cậu. Không cho cô ấy gặp con là đúng, ngay cả tôi thấy hai đứa nó như thế mà còn xót xa. Nếu để cô ấy gặp thì chắc chắn cô ấy sẽ không thể ở cữ nổi, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt.”
“Đình Lão Đại, bệnh viện này có đáng tin không? Tính mạng hai đứa nhỏ có được đảm bảo không?”
“Có.” Tư Chính Đình trả lời vô cùng dứt khoát, tuy nói với Tô Ngạn Bân nhưng lại như đang tự nhủ với chính mình, “Chắc là sẽ không sao. Tôi đã mời bác sĩ khoa nhi nổi tiếng nhất trong nước về chẩn đoán cho hai đứa, kết quả cho thấy không có bất cứ vấn đề ngầm gì.”
“Đây có lẽ là trong họa có phúc rồi.” Tô Ngạn Bân cảm thán.
Đúng lúc này, Quý Thần lại gọi tới, “Ông chủ, cô Mino đòi gặp ngài cho bằng được, ngài xem...”
Tư Chính Đình nheo mắt, giọng lạnh tanh: “Cậu không biết phải làm thế nào sao?”
Quý Thần ngây ra, “Xin lỗi ông chủ, tôi... đã biết.”
***
Trong một biệt tự khác của Tư Chính Đình.
Mino mặt tái mét như tờ giấy ngồi trên sofa. Một cánh tay cô ta nhuộm đỏ máu, cánh tay còn lại thì nắm chặt gấu áo của Quý Thần, sống chết không chịu để anh ta đi.
Quý Thần cúp điện thoại, cúi đầu nhìn cô ta.
Mino liền run sợ hỏi, “Ngài Tư đến chưa? Bao giờ ngài ấy đến?”
Quý Thần cau mày, cảm thấy đau đầu.
Mino này, bây giờ anh ta đánh không được, mà chửi cũng chẳng xong.
Quý Thần suy nghĩ một chút rồi mới nói, “Ngài ấy không rảnh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...