Nhớ lại chuyện này, Trang Nại Nại lại thở dài... có lẽ cô quá nhớ anh và con nên mới bị ảo giác như vậy.
Cô hoàn hồn lại mới thấy Từ Đại Chí vẫn đang bất an đứng trước mặt cô, bèn mỉm cười với anh ta, “Chào anh.”
Từ Đại Chí mở to mắt, cứ như thể chỉ nói chuyện với nữ thần một câu thôi cũng đủ để anh ta kích động. Anh ta mấp máy bờ môi run rẩy, mãi mới thốt ra được mấy chữ: “Chào... chào cô.”
Bên cạnh bỗng truyền đến hai tiếng phì cười.
Lâm Hi Nhi cố nín cười, còn Tả Y Y thì nhếch môi nói, “Anh đúng là đồ nhát gan, nói đôi câu với phụ nữ thôi mà đã e thẹn thế rồi! Ài, thôi vậy, anh vẫn nên tranh thủ đi nấu cơm đi!”
Từ Đại Chí lập tức gật đầu.
Lúc đó, Trang Nại Nại mới để ý thấy hai chiếc túi to trong tay Từ Đại Chí. Đúng lúc Từ Đại Chí ngẩng đầu, ánh mắt hai người liền giao nhau.
Rõ ràng chỉ là một ánh nhìn nhưng lại khiến Trang Nại Nại cảm thấy được tình cảm sâu đậm, lưu luyến.
Trang Nại Nại giật thót, đang tò mò vì cảm giác đó thì lại thấy Từ Đại Chí luống cuống đi nhanh vào phòng bếp, sau đó là tiếng bát đũa vang lên.
Trang Nại Nại nhìn về phía phòng bếp, Lâm Hi Nhi lại chạy tới trước mặt cô giơ cái túi trong tay lên: “Xem nè, đây là của Từ Đại Chí mua cho cậu đấy. Một người đàn ông trưởng thành mua cái thứ này. Lúc anh ta đưa cho mình, mình nhận mà còn ngại ấy!”
Trang Nại Nại nhìn vào túi, bên trong là băng vệ sinh cho phụ nữ sau sinh!!!
Trang Nại Nại: “!!!”
Được một người đàn ông lạ lẫm mua cho mình thứ này!!! Chuyện quái quỷ gì thế?
Tả Y Y nhếch môi, ngồi xuống bên cạnh Trang Nại Nại, “Tôi nói này, có phải Từ Đại Chí vẫn còn thích Trang Nại Nại như năm đó không? Trang Nại Nại, rốt cuộc cô có gì tốt chứ, có thể quyến rũ anh Đình...” Nói đến đây, cô ấy vội đổi lời, “Quyến rũ nhiều người, khiến người ta nhớ mãi không quên cô như vậy. Từ Đại Chí từ lúc học cấp 3 đã thích cô rồi. Cô nhìn cái điệu bộ xấu hổ của anh ta kìa, đến tận bây giờ mà vẫn còn nhìn cô như thế, rốt cuộc thì cô có gì tốt đẹp chứ?”
“Nhưng mà anh ta đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Xấu xí như vậy mà còn mơ mộng hão huyền. Chậc chậc, là con người, phải biết tự lượng sức mình!”
Lời trước và lời sau đá nhau nhưng Tả Y Y vẫn hồn nhiên không nhận ra, khiến người khác nghe mà phì cười.
Tô Ngạn Bân quay đầu nhìn về phía phòng bếp, vẻ mặt như bị táo bón.
Trời ạ! Tả Y Y này đúng là tự tìm đường chết mà!
Tô Ngạn Bân dứt khoát không nghe nữa, bật ti vi lên xem.
Người đàn ông đang nấu cơm trong phòng bếp nghe thấy tiếng ti vi thì cầm nguyên con dao phay lao ra, nhưng vẫn chậm một bước.
Giọng nữ đang đưa tin trong ti vi vang vọng khắp căn hộ: “Theo phóng viên đưa tin, vợ của ngài Tư Chính Đình - tổng giám đốc tập đoàn Đế Hào, được xác minh rằng đã đẩy bà Đinh xuống cầu thang. Trước mắt, bà Tư đã bị cảnh sát đưa đến đồn làm việc, chúng tôi sẽ cập nhật tin tức liên quan theo tình hình phát triển!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...