Tư Chính Đình, quản gia và Quý Thần đi theo bọn họ, nhanh chóng ra khỏi nhà. Từ đầu chí cuối, anh vẫn không hề liếc cô dù chỉ một lần. Trang Nại Nại cảm thấy tim mình như bị thít chặt, cảm giác lạnh lẽo ập vào người cô.
Xe cứu thương nhanh chóng rời đi, trong nhà thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Nhóm giúp việc vẫn choáng váng đứng nguyên tại chỗ, không có chủ nhân ở nhà, bọn họ không biết phải làm gì, người nào người nấy đều lặng lẽ quan sát Trang Nại Nại.
Cô đứng trơ trọi một mình trên cầu thang, một tay đỡ eo, một tay ôm bụng, mặt trắng bệch như tờ giấy, hệt như một đứa trẻ bị thế giới này lãng quên. Ngay cả đôi mắt của Trang Nại Nại cũng hằn tơ máu vì quá đỗi khiếp sợ. Cơn đau trong lồng ngực lan ra khắp toàn thân.
Cô hít sâu một hơi, tự nhủ mình đừng đau lòng, Tư Chính Đình như thế cũng chỉ vì quá lo lắng cho Ms. Đinh, chứ anh không nghi ngờ gì cô cả.
Nhưng nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống, cô đưa tay muốn lau sạch nước mắt, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều hơn.
Cuối cùng, Trang Nại Nại dứt khoát để mặc cho nước mắt rơi. Cô cảm thấy đã có quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, nỗi đau chồng chất nỗi đau, tạo thành áp lực đè ép cô không chịu nổi.
Nhưng cô không thể khóc, không được khóc! Phụ nữ có thai không được để tâm trạng quá đau buồn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Cô cố hít sâu một hơi để ngăn nước mắt lại, nhưng ngay sau đó, cả người cô lại bất chợt cứng đờ lại, cô như nghe thấy thứ gì đó vỡ tan ra chỉ trong nháy mắt.
Trang Nại Nại ngây người, cảm nhận được thứ gì đó nóng hôi hổi chảy xuống giữa hai chân.
Vì bụng quá lớn nên cô không nhìn thấy quần áo của mình, nhưng cô vẫn lập tức ý thức được là mình đang xảy ra chuyện gì.
Cô vỡ ối!
Cô sắp sinh rồi!
Lúc này, chẳng biết sức mạnh và lý trí từ đâu đến giúp cô chống đỡ cơ thể mệt mỏi, lê từng bước xuống tầng, đến chỗ nhóm giúp việc rồi bình tĩnh nói, “Gọi 120, tôi sắp sinh!”
***
Trong phòng sinh của bệnh viện.
Y tá nói liên hồi bên tai Trang Nại Nại, “Dùng sức, dùng sức đi!”
Trang Nại Nại cắn môi, nương theo từng cơn đau đớn, cố dùng sức rặn lần nữa. Mồ hôi dính ướt tóc cô, hai tay cô siết chặt đến trắng bệch nhưng vì chuyện mẹ Trang nên tối qua cô không ăn được mấy miếng, đến sáng lại phải chịu mấy cú shock liên tục như vậy, khiến cô ngay cả sức để rặn cũng không có.
Trang Nại Nại cắn chặt môi, có cảm giác như mình sắp ngất đi. Nhưng cô vẫn kiên cường, gắng sức rặn ra mỗi lần tử cung co bóp.
Nhưng mà…
Lúc sức lực hao mòn từng chút một, cô dần cảm thấy không còn hi vọng gì nữa, hai tay cũng từ từ buông thõng xuống.
Con ơi… mẹ vô dụng, nhưng mẹ… thật sự không còn sức nữa!
Lúc này, cô lại cực kỳ nhớ Tư Chính Đình, nhớ mùi hương của anh, nhớ những điểm tốt đẹp của anh...
Lúc lâm vào cảnh tuyệt vọng, rơi vào đường cùng, cô thật sự rất nhớ anh…
Bên cạnh có người lên tiếng hỏi: “Chị, sản phụ này đã kiệt sức rồi, tại sao không sinh mổ?”
“Đứa bé đã ra đến cửa mình, lúc này mà vào phòng mổ thì không kịp nữa rồi, đứa bé rất có thể sẽ bị ngạt thở!”
Nói đến đây, người đó lại vỗ mạnh vào má Trang Nại Nại, “Sản phụ, chị nhất định phải giữ tỉnh táo, con chị đã ra đến cửa mình rồi, nếu chị không rặn thì rất có thể đứa bé sẽ xảy ra chuyện đấy!!!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...