Hello, Người Thừa Kế
Thật là lâu
~Trang Nại Nại không nỡ xa anh.
Tư Chính Đình lên đường vào lúc nửa đêm nên kinh động đến những người khác trong biệt thự. Đinh Mộng Á mặc đồ ngủ, tóc tai lộn xộn đi ra, Tư Chính Đình nói tóm gọn vài câu với bà.
Đinh Mộng Á gật đầu nói, “Lần này Nại Nại làm đúng rồi, lúc này con bé không chịu được áp lực của máy bay. Con yên tâm đi, mẹ sẽ trông coi mọi chuyện trong nhà.”
Tư Chính Đình mang tâm trạng vui vẻ nhìn thoáng qua phòng ngủ chính. Mẹ Trang không sao cả, bây giờ anh đi đón bà ấy về. Như vậy, dù có tìm được Hổ Tử hay không thì tin rằng Nại Nại cũng sẽ tha thứ cho Ms. Đinh.
Nghĩ tới đây, sắc mặt anh trở nên thoải mái hơn.
Tư Chính Đình gật đầu nói: “Con sẽ luôn mở điện thoại để giữ liên lạc với mọi người. Mẹ, con giao Nại Nại cho mẹ.”
Đinh Mộng Á gật đầu.
Trang Nại Nại đi theo sau Tư Chính Đình, muốn đưa anh xuống lầu. Nhưng anh lại nắm tay cô dặn: “Không cần tiễn anh, em không tiện lên xuống lầu, không cần xuống đâu.”
Anh còn không yên lòng nên dặn dò thêm quản gia: “Đừng để thiếu phu nhân xuống lầu nhiều, sau này cứ đưa cơm lên là được rồi.”
Vẫn còn có chút không yên lòng, anh tiếp tục quay lại dặn dò Trang Nại Nại: “Nếu em thấy chán thì gọi Tả Y Y hoặc Lâm Hi Nhi tới đây chơi với em.”
Trang Nại Nại bị thái độ dông dài của anh chọc cười, “Được rồi, anh đi mau đi.”
Tư Chính Đình vừa xuống lầu bỗng quay đầu lại.
Trang Nại Nại đang ôm cái bụng to đứng trên hành lang nhìn anh.
Vợ của anh, con của anh đang đợi anh mang hạnh phúc trở về.
Tư Chính Đình nở nụ cười, bước nhanh lên lầu ôm lấy Trang Nại Nại. Anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ hạnh phúc như thế này.
Anh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nại Nại, anh yêu em!”
Hành động của anh giống như thiếu niên lần đầu biết yêu, vừa hăng hái, vừa hồn nhiên, lại còn có chút ngây ngô
Trang Nại Nại nở nụ cười, “Chính Đình, em cũng yêu anh!”
Tư Chính Đình cười nói, “Sau này chúng ta đừng hiểu lầm nhau nữa, phải hoàn toàn tin tưởng nhau. Vậy mới không có mâu thuẫn nữa.”
Trang Nại Nại trịnh trọng gật đầu. Đứng trước tình yêu, cái gì cũng phải nhường một bước.
Hai người âu yếm ngọt ngào xong, Tư Chính Đình mới xoay người đi, “Anh đi thật đây!”
Một người có tiếng cứng rắn trong giới kinh doanh, từ khi nào lại trở nên lề mề thế này?
Trang Nại Nại gật đầu, “Anh đi sớm về sớm!”
Tư Chính Đình xuống lầu, đi nhanh ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...