Hello, Người Thừa Kế
Tư Chính Đình sợ cô kích động nên đè vai cô xuống nói thẳng: “Đừng sợ, Nại Nại, còn sống, mẹ em còn sống!”
Cả người Trang Nại Nại lập tức thả lỏng.
Mẹ còn sống!
Còn sống sau sáu tháng mất tích!
Nước mắt của cô lập tức tràn vành mắt, rơi xuống từng giọt.
Cô ôm Tư Chính Đình nghẹn ngào nói, “Còn sống, mẹ em còn sống!”
Cô cảm thấy cả người mình như muốn bay lên, Hổ Tử, Mino, Lý Ngọc Phượng gì gì đó, tất cả đều không quan trọng nữa. Trong đầu cô chỉ có một câu nói: Mẹ cô còn sống!
Đến khi phát tiết hết tâm trạng kích động, cô mới tỉnh táo lại: “Bây giờ mẹ em đang ở đâu?”
“Bọn họ tìm được mẹ em trong một nông trường gần Kentucky. Hình như bây giờ trạng thái của mẹ em không được ổn, rất cảnh giác với người lạ. Anh định đi suốt đêm đến Kentucky đón mẹ em về.”
Tư Chính Đình nói xong câu đó thì nhìn thẳng vào mắt Trang Nại Nại.
Anh không muốn cô đi!
Mấy tháng trước, cô còn có thể đi khắp nơi, nhưng bây giờ…
Mặc dù cái thai mới hơn bảy tháng nhưng ngày dự sinh của mang thai đôi vốn không chính xác nên có thể sinh bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngồi trên máy bay sẽ tạo nên áp lực, gây ảnh hưởng không tốt tới cô.
Dù vậy anh cũng chỉ nói ra ý nghĩ của mình chứ anh không buộc cô làm theo ý anh. Nếu cô thật sự kiên trì muốn đi thì anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Nghe anh nói, Trang Nại Nại cũng không suy nghĩ gì nhiều. Cô gật đầu, giục anh: “Vâng! Anh mau đi đi, đi mau đi! Đi ngay bây giờ luôn! Em và con ở nhà đợi anh và bà ngoại của con về.”
Nói xong, cô bước xuống giường chạy lại tủ quần áo, “Em chuẩn bị hành lý cho anh.”
Nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô, Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy muốn cười.
Anh đi lại ôm lấy cô từ sau lưng, “Nại Nại, em đừng khẩn trương, anh đã bảo Quý Thần liên hệ với máy bay trực thăng rồi. Nếu vẫn không kịp thì anh sẽ đặt vé máy bay bay sang. Lúc nãy anh gọi em dậy, là vì... muốn nói cho em biết. Em không cần phải chuẩn bị hành lý cho anh.”
Cô quay đầu lại nhìn Tư Chính Đình gật đầu.
Điện thoại của Tư Chính Đình bỗng đổ chuông, là Quý Thần gọi tới.
“Ông chủ, đã chuẩn bị xong máy bay trực thăng, cũng đã xin đường bay rồi, ngài muốn đi luôn sao?”
Tư Chính Đình nhìn sắc mặt của Trang Nại, “Ừ.”
Trang Nại Nại nhìn anh, chợt nghĩ tới gì đó liền nói: “Để Cố Đức Thọ đi cùng. Nếu mẹ em cảnh giác với người lạ thì để Cố Đức Thọ đi cùng có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Em yên tâm, anh đã gọi điện thoại báo với ông ta rồi, bây giờ ông ta đang trên đường tới đây.” Nói rồi, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, “Máy bay trực thăng sẽ hạ cánh ở gần đây nên anh phải đi ngay. Nếu tất cả mọi chuyện thuận lợi thì ba ngày sau anh mới về được. Em ở nhà tự chăm sóc tốt cho mình.”
Ba ngày!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...