Hello, Người Thừa Kế
May cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Tư Chính Đình và Trang Nại Nại, “Ông chủ, trợ ký Quý gọi điện báo rằng Mino muốn lên gặp ngài.”
Tư Chính Đình nghe vậy liền cau mày, đang định nói không gặp thì Trang Nại Nại đã trả lời thay, “Để cô ta vào đi.”
“Vâng, thưa bà chủ.” Không đợi Tư Chính Đình nói gì, May đã lập tức gật đầu rồi đi thẳng ra ngoài.
Trang Nại Nại: “!!!”
Sao cô lại cảm thấy hình như May hơi sợ cô thế nhỉ?
Tuy người trong văn phòng tổng giám đốc đều biết thân phận của cô, nhưng lúc trước bọn họ cũng chỉ khách sáo, đối xử với cô cũng coi như ôn hòa, thậm chí đôi khi còn nói chuyện tếu táo với cô nữa. Nếu cô nói về việc gì thì May đều sẽ quan sát vẻ mặt của Tư Chính Đình trước, nhưng sao hôm nay cô chỉ nói một câu là cô ấy đã bỏ chạy luôn rồi?
Trang Nại Nại vẫn đang thấy lạ thì bỗng nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Cô lập tức nháy mắt với Tư Chính Đình, rồi chạy biến vào trong phòng nghỉ trốn.
Cô muốn nghe thử xem rốt cuộc Mino đến tìm Tư Chính Đình để nói cái gì.
Lúc Mino vào văn phòng thì thấy Tư Chính Đình đang xem giấy tờ gì đó. Hai bên vách tường trong văn phòng của anh đều là cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rọi thẳng vào nên ánh sáng trong phòng rất quang đãng.
Khi Tư Chính Đình làm việc, vẻ mặt không lạnh lùng như bình thường, từng đường nét kiên nghị ẩn chứa vẻ đẹp cấm dục, khiến Mino nhìn mà bất giác ngây người.
Cô ta mím môi tiến lên: “Ngài Tư.”
Tư Chính Đình không để ý đến cô ta, xem hết hợp đồng trong tay, ký tên xong xuôi mới ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu đã trông thấy cốc nước mà Trang Nại Nại rót thêm cho anh, anh bèn cầm lên uống một ngụm.
Cốc nước của anh là một đôi với cốc của Trang Nại Nại, bên trên vẽ một bức ảnh hoạt hình của cô. Hai chiếc cốc này được cô đặt làm riêng, kiểu dáng rất trẻ con, kéo tuột giá trị thẩm mỹ của cả cái văn phòng này xuống đáy.
Mino thấy vậy thì cau chặt mày, nhưng Tư Chính Đình lại vô tư không nhận ra.
Tư Chính Đình hình như đã hơi mất kiên nhẫn, không muốn dong dài với Mino nữa: “Cô có việc gì?”
Chỉ bốn chữ đơn giản, giọng nói đều đều nhưng nghe lại hay đến nỗi khiến người ta ngộ nhận.
Tim Mino đập rạo rực, cô ta nói, “Ngài Tư, tôi có mấy lời muốn nói với ngài.”
Tư Chính Đình lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Trang Nại Nại trốn trong phòng, nghe thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó không kìm được mà cong môi.
Người khác có thể không nghe ra được hàm ý trong giọng nói của anh, nhưng cô thì lại hiểu rất rõ. Lúc anh nói chuyện với cô, chữ “ừ” sẽ hơi kéo dài một chút, hơn nữa cuối âm sẽ hơi lên giọng, mang theo thái độ yêu chiều.
Nhưng khi nói chuyện với người khác, chữ “ừ” của anh không hề có bất cứ sắc thái tình cảm gì, chỉ tỏ ý rằng anh đã nghe thấy.
Chi tiết nhỏ này khiến trong lòng Trang Nại Nại ấm áp mềm mại.
Cô lại tiếp tục dỏng tai lên nghe lén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...