Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu lên nhìn Diêu Đằng.
Diêu Đằng tiếp tục: “Nhân viên lễ tân ở khách sạn nói đã nói với cô những kẻ đó là kẻ xấu, khuyên cô đừng đi theo, nhưng cô vẫn đi. Đám người đó là những kẻ buôn bán trẻ em, cô hi vọng có thể tìm con mình từ tay bọn chúng, đúng không?”
Cổ họng Tư Tĩnh Ngọc nghẹn lại, nói không ra lời.
Diêu Đằng lại nói tiếp: “Tĩnh Ngọc, trước kia cô rất thông minh, cái gì cũng có thế nhìn nhận một cách rõ ràng, sao bây giờ lại ngốc như thế này? Cô biết rõ bọn họ lừa cô, mà một người phụ nữ như cô lại dám đi theo bọn họ? Càng hoang đường hơn là cô dám đi ra đảo hoang, cô… cô…”
Nói tới đây lại chợt thấy vành mắt Tư Tĩnh Ngọc đỏ lên, anh không nói nổi những lời phía sau nữa.
Tư Tĩnh Ngọc khổ sở bụm mặt mình ngăn nước mắt rơi xuống, “Đừng nói, đừng nói nữa!”
Là do cô dại, là do cô ngu!
Nhưng cô đã tìm trọn ba năm rồi!
Đúng thế, đã ba năm rồi!
Tìm kiếm lung tung không mục đích trong ba năm, bôn ba khắp nơi từ trong nước tới nước ngoài nhưng vẫn không có một chút manh mối nào.
Cô mệt đến mức muốn chết đi cho rồi!
Nhất là lần trước, khi thấy Bạch Nguyệt dẫn đứa bé kia đến, thấy Thi Cẩm Ngôn có con của mình, trái tim cô như bị người ta hung hăng bóp nát.
Còn con của cô đâu?
Nếu con cô còn sống thì chắc cũng lớn như đứa bé đó. Nhưng mà… ngay cả việc con là trai hay gái, cô cũng không biết.
Khi nghe nói có một thi thể trẻ em khoảng ba bốn tuổi ở hòn đảo gần Boulder, cô liền không nhịn được mà suy đoán, có phải là bọn buôn người thấy con của cô không còn sống liền ném con xuống biển, rồi con trôi dạt vào hòn đảo hoang đó?
Cho dù biết rõ suy đoán này rất hoang đường, nhưng cô cảm thấy như có một sợi dây đang lôi kéo cô, mãnh liệt kéo cô tới đó.
Lỡ như nếu đó thật sự thì sao?
Là thật thì sao?
Cho nên cô chạy tới đó, cuối cùng… chỉ có thất vọng.
Sau đó lại tới bọn buôn người ở Hà Bắc này, bọn chúng là những kẻ chuyên buôn bán trẻ con. Lúc người đó báo với cô, cô liền biết bọn chúng không phải người tốt, nhưng cô vẫn ôm hy vọng mà tới đây.
Nhưng cuối cùng vẫn không có…
Không có!
Tư Tĩnh Ngọc lấy tay lau mạnh mặt, cô muốn lau hết nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều, nước mắt cứ như chuỗi hạt bị đứt dây, tí tách rơi xuống từng hạt.
Ba năm cô độc, ba năm khổ sở, ba năm tự mình chịu đựng... tất cả đều bùng nổ trong khoảnh khắc này, làm cô muốn tìm một nơi để trút hết cảm xúc của mình.
Cô đột nhiên ôm chặt lấy Diêu Đằng, vùi đầu vào vai anh, khóc lớn lên.
***
Lúc Trang Nại Nại tới bệnh viện, Tư Chính Đình đang ở ban công cuối hành lang nghe điện thoại. Cô trông thấy anh trước, nên chạy lại chỗ anh.
Tư Chính Đình dặn dò với người ở đầu dây bên kia, “Ừ, cứ làm vậy đi.”
Tư Chính Đình thấy Trang Nại Nại thì chỉ chỉ vào cửa một phòng bệnh, ý chỉ đó mới là phòng bệnh của Tư Tĩnh Ngọc, Trang Nại Nại tỏ vẻ hiểu ý.
Cô chỉ Tư Chính Đình, rồi làm động tác nghe điện thoại, sau đó chỉ bản thân mình, lại chỉ cửa phòng bệnh, ý là: Anh nghe điện thoại đi, em vào thăm chị.
Tư Chính Đình gật đầu.
Hai người giao tiếp trong im lặng, hành động ăn ý làm người ta thấy ấm lòng.
Trang Nại Nại cười tủm tỉm đi tới cửa phòng bệnh thì dừng lại, sau đó lại quay đầu vẫy vẫy tay với Tư Chính Đình, rồi mới mở cửa vào trong.
Cô định cho Tư Tĩnh Ngọc một bất ngờ, nhưng…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...