Trang Nại Nại có ác cảm từ tận đáy lòng với Lý Ngọc Phượng, dù lần trước ở bệnh viện bà ta dù phải hi sinh bản thân cũng muốn che chở cho cô. Cô biết Lý Ngọc Phượng có lẽ đã thay đổi thái độ với cô, nhưng cô cũng chỉ có thể tỏ ra kính trọng.
Cô cảm thấy chuyện Lý Ngọc Phượng đối xử tốt với cô hơi khó hiểu.
Lúc này, Lý Ngọc Phượng nói như vậy, cô liền vô thức nhìn về phía Tư Chính Đình.
Cố Tinh San đang giữ Tư Chính Đình lại trò chuyện. Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt ửng đỏ, “Anh rể, rất xin lỗi về chuyện lần trước, em không cố ý, anh rể nhất định phải tha thứ cho em nhé!”
Gần đây, Cố Đức Thọ vẫn luôn ra sức tìm mẹ Trang ở bên ngoài. Còn Lý Ngọc Phượng hình như cũng bắt đầu biết điều, không hề cắn chặt không buông chuyện này nữa.
Cố Đức Thọ ở bên ngoài nên Đế Hào liền bắt đầu cất nhắc doanh nghiệp nhà họ Cố hơn. Sau khi Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng biết, ông ta đã tích cực tìm mẹ Trang hơn.
Vì thế quan hệ giữa hai nhà hiện tại đã dịu hơn. Nếu không có những chuyện trước kia thì có lẽ hai nhà quả thật sẽ trở thành thông gia thân thiết cũng chưa biết chừng.
Tư Chính Đình hơi mất kiên nhẫn vì Cố Tinh San nên cau mày lại. Anh muốn đẩy Cố Tinh San ra, nhưng Lý Ngọc Phượng đang ở đây. Huống hồ, quan hệ giữa bà ta và Nại Nại lúc này đang trong giai đoạn nhạt nhẽo và khó xử. Vì thế, Tư Chính Đình bèn đi lên tầng, “Anh lên thư phòng.”
Hở?
Anh lo cho cô nên cũng không đi họp nữa sao?
Trang Nại Nại mừng thầm trong lòng, vì Tư Chính Đình ở nhà nên cô cũng bình tĩnh hơn.
Cố Tinh San chạy theo Tư Chính Đình lên tầng, “Anh rể, em vẫn chưa thấy thư phòng của anh bao giờ, em có thể đi xem được không?”
Tư Chính Đình dứt khoát trả lời: “Không được!”
Cố Tinh San: “...”
Sau đó, Tư Chính Đình hết sức lạnh lùng đi lên tầng, có lẽ là định gọi video cho Quý Thần để họp.
Trang Nại Nại nhìn về phía Lý Ngọc Phượng, không sợ bà ta làm gì con của cô. Nếu bà ta dám thì Tư Chính Đình nhất định sẽ khiến bà ta chết thế nào cũng không biết!
Sau khi bình tĩnh lại, Trang Nại Nại hơi gật đầu với Lý Ngọc Phượng, sau đó hai người ngồi xuống sofa. Giúp việc và quản gia đều ở trong phòng của họ nên lúc này không có ai quấy rầy hai người.
Cố Tinh San mím môi, ngồi bên cạnh Lý Ngọc Phượng, đôi mắt to ra sức quan sát khắp biệt thự, đánh giá cách bài trí ở đây. Lý Ngọc Phượng và Trang Nại Nại cũng không để ý đến cô ta.
Lý Ngọc Phượng nói chuyện rất không kiêng nể, “Khuynh Nhan, bây giờ con đang mang thai, vì an toàn của đứa trẻ, con không được làm ẩu với ngài Tư. Con có hiểu ý mẹ không?”
Trang Nại Nại nghe vậy liền ngây ra.
Cô vốn cho rằng Lý Ngọc Phượng muốn nói chuyện riêng với cô, nhất định là lại nhờ Tư Chính Đình làm gì. Bà ta đến để nói chuyện này sao?
Không được làm ẩu...
Những lời thế này, chỉ có những người mẹ mới nói đúng không?
Bà ta vì cứu cô mà ngã xuống đất, bây giờ lại nói nhưng lời này, tuy rằng không dễ nghe, nhưng...
Trang Nại Nại bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Lý Ngọc Phượng cũng không đáng ghét đến thế.
Cô im lặng một chút, bất kể đối phương có tâm tư gì thì những lời này vẫn đúng. Cô từng có dấu hiệu sảy thai, phải cẩn thận giữ gìn con hơn bình thường, bèn gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”
Lý Ngọc Phượng nhìn lên trên tầng, “Khuynh Nhan, con đang ở cùng phòng với ngài Tư sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...