Hello, Người Thừa Kế

Câu nói này khiến viền mắt Trang Nại Nại đỏ hoe lên. Năm đó cũng vì bị thầy Triệu nghi oan nên cô mới mất cơ hội vào khoa thiết kế thời trang. Nhưng cũng may là sau đó cô không từ bỏ, nên mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Triệu Minh thấy cô như vậy, bèn cúi gập người với cô. Trang Nại Nại liền nhảy dựng lên, vội vàng tránh sang bên cạnh.
“Trang Nại Nại, thầy xin lỗi. Thầy không nên võ đoán, tự tiện đánh giá em thông qua kết quả từ một phía. Còn tự cho là tốt cho em mà đè ép chuyện này xuống, sau đó thì lại không ngừng trào phúng em. Bây giờ ngẫm lại, thầy quả thật đã bị che mắt, thầy nên nghĩ đến tài năng của em mới phải.”
Trang Nại Nại cảm thấy xót xa tủi thân, nhưng mà cách làm của thầy ấy cũng chẳng sai.
Thật ra, dù thầy ấy có nói với cô thì thế nào? Một sinh viên không có bất cứ địa vị hay chỗ dựa gì như cô, dù có biết bị vu oan là sao chép thì cũng làm sao để minh oan cho mình được?
Ngược lại, với tính cách bốc đồng của cô lúc học đại học, không khéo còn không thèm để ý đến hậu quả mà làm ầm lên. Đến lúc đó bị hàng nghìn người chỉ trích, cô có thể chịu được áp lực dư luận sao?
Nghĩ tới đây, Trang Nại Nại cảm thấy thật ra tất cả mọi chuyện đều do trời định.
Cô nhìn thầy nói, “Thầy Triệu, rốt cuộc thì năm đó bọn họ đã phán rằng em sao chép tác phẩm nào?”

Cô có thể chắc chắn rằng cô không hề sao chép của ai và cảm thấy cuộc thi Tinh Quang sẽ là cơ hội tốt nhất của mình nên đã gửi một tác phẩm cực kì dễ gây tranh luận tới tham dự.
Hết sức sáng tạo, không theo khuôn phép, tác phẩm như thế một là sẽ rất được tán thưởng, hai là sẽ trượt thẳng cẳng.
Vì thế không thể có ai trùng ý tưởng với cô được.
Ánh mắt Trang Nại Nại liền trở nên cực kì kiên định. Lúc này, trực giác đang mách bảo cô rằng có một mối nguy hiểm đang đến gần.
Triệu Minh im lặng một chút rồi nhìn về phía Tư Chính Đình, “Chính là tác phẩm giành giải nhất năm đó, tác phẩm của Trưởng bộ phận thiết kế tập đoàn Đế Hào – Mino!”
Mino?
Sao lại là cô ta?
Chẳng hiểu sao, cô lại nhớ đến thái độ thù địch của khó hiểu của Mino với cô. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô ta đã giăng bẫy cô khắp nơi, hơn nữa hình như cô ta còn có quan hệ gì đó với nhà họ Cố.

Nhưng mà!
Lúc tham gia cuộc thi thiết kế Tinh Quang thì bọn họ mới năm hai đại học, cô và Mino hoàn toàn không có va chạm gì mà!
Tại sao lại như vậy?
Trang Nại Nại nheo mắt lại ngẫm nghĩ, còn Triệu Minh thì thở dài.
Trong phút chốc, không ai nói gì.
Tư Chính Đình ở bên cạnh lại bỗng lên tiếng, “Thầy Triệu… Em mong thầy sẽ làm gương sáng cho người khác, có thể đưa ra được phán đoán chính xác. Chứ đừng làm ra chuyện gì như phán xét lầm, hủy hoại cuộc đời của một ai đó lần nữa.”
Lời nói vừa sắc bén vừa khéo léo khiến thầy Triệu đỏ mặt. Thầy chưa bao giờ thua người khác về đấu võ mồm, nhưng lúc này lại bị Tư Chính Đình nói đến mức nghẹn lời.
Trang Nại Nại nghe vậy thì dở khóc dở cười. Tất cả cảm xúc buồn bực và phiền muộn cứ thế biến mất chỉ trong chớp mắt. Cô bị oan, Tư Chính Đình lại tức giận hơn cô, chứng tỏ anh còn quan tâm cô hơn cả chính cô.
Phát hiện này khiến cô cảm thấy thu hoạch lớn nhất của buổi học lớp hôm nay không phải là giữ mối quan hệ tốt đẹp với bạn học cũ, mà là anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui