Hello, Người Thừa Kế

Trang Nại Nại: “!!!”
Cô mới là đồ óc heo! Cả nhà cô đều là đồ óc heo! Ở đường óc heo! Hộ khẩu cũng óc heo luôn!
Trang Nại Nại oán thầm xong thì thấy Tả Y Y đã khôi phục dáng vẻ nữ thần lạnh lùng của mình, “Thôi bỏ đi, tôi nói những chuyện này với đồ óc heo như cô làm gì? Mấy người thích thì cứ hiểu lầm nhau đi. Dù anh Đình không cưới tôi nhưng nếu hai người ly hôn thì tôi có thể thích anh ấy một cách quang minh chính đại.” Nói rồi cô bĩu môi, đi ra ngoài.
“Rầm!”
Tả Y Y phách lối đóng cửa, căn phòng liền yên tĩnh trở lại.
Trang Nại Nại ngồi ngẫm nghĩ lời Tả Y Y nói vừa rồi, lại chợt nhớ về thời cấp 3 của mình. Vừa gặp anh lần đầu tiên tại lễ khai giảng, cô đã đem lòng yêu anh. Sau đó cô tìm mọi cách theo đuổi anh, ban đầu còn tưởng anh bị chứng mù mặt nên mỗi ngày cô đều xuất hiện trước mặt anh, giới thiệu tên của mình.
Kết quả, anh lại ác độc quăng lại cho một câu: “Bạn không phải người quan trọng của tôi, sao tôi phải nhớ tên bạn?”
Nói thật, ngay lúc đó cô có cảm giác như bị tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt vậy, dập hết sạch nhiệt tình luôn. Vì vậy cô bèn bĩu môi đi về.

Mặc dù cảm thấy anh tuyệt tình cũng rất ngầu, rất bá đạo, nhưng mà đến cùng thì cô không còn can đảm để tiếp tục theo đuổi anh.
Cứ thế cô trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng rồi cô đột nhiên phát hiện, trong mấy ngày sau đó, cô rất “thường xuyên” gặp phải Tư Chính Đình. Trước đây đều là cô cố tình gặp anh nên mới xuất hiện trước mặt anh. Còn bây giờ cô đang muốn buông tay, sao anh lại bắt đầu xuất hiện trước mặt cô?
Có điều, nhìn thế nào cũng thấy anh quá đẹp trai! Lúc đọc sách, lúc đi đường, lúc uống nước... thật sự quá đẹp trai!
Mỗi ngày đều chạm mặt khiến Trang Nại Nại không nhịn được mà bắt đầu nghĩ, đây có phải là do trời cao sắp xếp, trời cao không muốn cô buông tay.
Vì vậy, Trang Nại Nại gom góp hết can đảm, tiếp tục hành trình theo đuổi Tư Chính Đình.
Bây giờ nghĩ kĩ lại thì không thể nào có chuyện anh sẽ đi về trên con đường về nhà của cô. Hơn nữa, trước cổng trường học có cho đậu xe, anh chỉ việc ra tới cổng rồi lên xe về nhà là xong. Rốt cuộc là vì sao mà mỗi ngày anh đều cầm sách lắc lư trước mặt cô?
Về sau nữa thì cô làm lớp phó thể dục, mỗi ngày đều chạy lon ton sau lưng anh.

Mãi cho đến hai năm sau, anh mới đồng ý sự theo đuổi của cô.
Có điều sau đó cô lại phát hiện, mặc dù đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi, nhưng anh vẫn xa cách lạnh nhạt với cô và cô vẫn luôn chạy theo sau anh như trước.
Cô còn nhớ một ngày nào đó cô đã bày tỏ phản đối vì chuyện này, nhưng anh lại nói: “Thích là theo đuổi, yêu là luôn theo đuổi. Trang Nại Nại, em thích anh hay yêu anh? Hửm?”
Hồi đó chỉ cần nói thích là tim đã đập thình thịch. Mà anh lại nghiêm túc hỏi cô như vậy, làm cô cũng nghiêm túc suy nghĩ theo. Cao hơn thích là yêu, đương nhiên là cô yêu anh rồi! Vì vậy cô tiếp tục theo đuổi, theo đuổi và theo đuổi!
Ba năm cấp 3, cô cứ như vậy đuổi theo sau anh, theo trọn ba năm.
Khi đó cái gì cô cũng không hiểu, nhưng bây giờ... cô đột nhiên cảm thấy, lúc đó là Tư Chính Đình cố ý!
Anh nhất định là hưởng thụ quá trình được cô theo đuổi nên luôn giăng bẫy cô.
Còn cô thì sao?
Biết rõ củ cà rốt ở trước mặt có đi thêm hai bước cũng không gặm được, vậy mà vẫn giống như một con thỏ ngu ngốc, đần độn vui vẻ chịu sự mê hoặc của anh, từng bước rơi vào tay giặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui