Hello, Người Thừa Kế

Tô Ngạn Bân “ồ” một tiếng đầy điệu nghệ.
Trang Nại Nại nhìn hai người tung hứng như vậy thì cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên là cô hiểu ý bọn họ, bọn họ sợ cô chạnh lòng nên mới nói những lời như vậy.
Lòng dạ cô nhỏ nhen như vậy sao?
Đi qua đi lại mấy vòng trong nhà, Trang Nại Nại cảm thấy Tư Chính Đình sắp xếp rất chu đáo, tỉ mỉ. Trong mỗi phòng đều có máy lọc không khí, ngay cả những món đồ trang trí nhỏ xíu cũng được cân nhắc theo sở thích của cô. Thậm chí giường trong phòng ngủ cũng là cái giường công chúa kia...
Đây chẳng phải là cái giường trong phòng ngủ chính của Tư Chính Đình sao?
Tư Chính Đình thấy Trang Nại Nại nhìn chằm chằm cái giường thì mím môi lại.
Tô Ngạn Bân lại lon ton chạy tới hát bè: “Nại Nại, cô cũng biết Lão Đại cưng cái giường này đến mức nào mà! Tôi kể cô nghe, cái giường này ý mà, ngay từ khâu thiết kế đến thi công đều do Lão Đại tự mình giám sát cả. Sau khi làm xong, bác gái với chị Tĩnh Ngọc vừa nhìn thấy đã bảo Lão Đại thiên vị, cũng đòi có cái giường như này. Đình Lão Đại hết cách chỉ có thể làm thêm hai cái giường y hệt thì bọn họ mới chịu bỏ qua đấy!”
“Nại Nại này, lúc học lớp 11, không biết ai là người viết văn nói nguyện vọng thứ nhất là trở thành bạn gái Tư Chính Đình, nguyện vọng thứ hai là muốn có một cái giường công chúa ấy nhỉ?”

Trang Nại Nại nghe vậy lập tức trợn mắt.
Hóa ra... cái giường này thực sự là do Tư Chính Đình chuẩn bị cho cô sao?
Trang Nại Nại cắn môi, mặc dù hôm nay có quá nhiều chuyện khiến cô cảm động, thế nhưng chuyện này đã thực sự chạm đến trái tim cô.
Tư Chính Đình lập tức xách cổ áo của Tô Ngạn Bân lên quăng ra khỏi phòng, “Cậu nhiều lời quá rồi đấy!”
“Ấy, ấy ấy... Đình Lão Đại... cậu... cậu mau buông tay, không cần cậu động thủ đâu, tôi tự cút là được mà!”
Tư Chính Đình thả tay ra, anh ta lập tức cười hì hì rồi chạy biến.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người.

Hai người nhìn nhau thế nhưng lại không biết nói cái gì, Trang Nại Nại ngồi trên giường nhìn Tư Chính Đình, cô sờ đầu giường rồi cười nói: “Cám ơn, em rất thích cái giường này.”
Tư Chính Đình cứng ngắc gật đầu, “Em nghỉ ngơi trước đi, hôm nào rảnh anh lại đưa em tới chỗ khác.”
Còn có bất ngờ khác?
Trang Nại Nại có chút mong đợi, chỉ là cô biết mình không thể để bản thân quá mệt nhọc, nếu không đã theo Tư Chính Đình đi xem nốt bất ngờ mà anh đã chuẩn bị cho cô.
Tư Chính Đình nhìn bộ dạng sốt ruột và đôi mắt đang lóe sáng lấp lánh của cô thì lòng như trút được gánh nặng. Từ sau chuyện bản thảo thiết kế bị đánh cắp và chuyện của mẹ Trang xảy ra, cô như biến thành cái xác chết biết đi. Nếu không phải vì có đứa bé này thì e rằng cô cũng đã chẳng thiết sống.
Trang Nại Nại ngủ trưa, Lâm Hi Nhi cùng Tô Ngạn Bân về trước.
Tư Chính Đình làm việc trong phòng khách, thi thoảng có nhận vài cú điện thoại nhưng anh nói rất khẽ, thậm chí còn luôn nhìn về phía cô xem cô có ngủ hay không.
Đến 3h chiều Trang Nại Nại mới tỉnh lại, cô vươn vai duỗi người, ngủ trên giường quen đúng là thoải mái.
Tư Chính Đình thấy cô đã dậy thì nói với Quý Thần trong video chờ anh một chút, sau đó đứng dậy lấy nước đưa cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui